Đúng vậy, lúc vừa mới khom người xin lỗi trước mặt mọi người, nàng đã tính toán biện pháp hữu hiệu nhất rồi, đó chính là hòa giải với Lục Thời Nghiễn để hai nhà bắt tay giảng hòa, nếu hai bên đương sự cũng không còn để ý thì người bên ngoài đương nhiên cũng không tiện chỉ trích cái gì.
Chỉ là, việc giải trừ mối hận, để hai nhà hòa giải có một điểm cực kỳ khó khăn, đó là Lục Thì Nghiên là một người đoản mệnh.
Vạn nhất trước khi hắn chết, hai nhà còn chưa thể giảng hòa với nhau thì cha Trần và mẹ Trần vẫn phải mang tiếng xấu là ép tử tiểu bối.
Điều này đối với cha mẹ Trần mà nói thì không quá công bằng, cũng sẽ khiến cho nửa đời sau của bọn họ đều phải sống trong áy náy.
Cho nên điểm mấu chốt nhất trước mắt chính là nghĩ biện pháp bảo vệ mạng sống của Lục Thời Nghiễn.
Việc này rất khó, nhưng dù có khó hơn nữa thì cũng phải làm.
Nếu không, hắn vừa chết, nàng là một người hiện đại thì sẽ không có gánh nặng tâm lý gì, nhưng cha Trần và mẹ Trần chắc chắn không vượt qua được cú sốc này.
Hơn nữa, Trần Hi cũng thật sự cảm thấy Lục Thời Nghiễn đáng thương, nếu có thể cứu mạng hắn thì nàng cũng nguyện ý dốc sức.
Nàng không phải thánh mẫu, chỉ là nếu Lục Thời Nghiễn còn sống thì đối với nàng và Trần gia càng có lợi.
Người trong thôn vốn là tới khiển trách Trần gia, muốn Trần gia thu hồi lời từ hôn buổi sáng, gia quay về cùng tiểu tử Lục gia.
Hiện tại Lục Thời Nghiễn đã tự mình bày tỏ thái độ, hai nhà xem như hoàn toàn bất hoà, người trong thôn cảm thấy có khuyên nữa cũng không có ý nghĩa.
Về phần Trần gia, say này sẽ bị phỉ nhổ hay là bị coi thường thì đó đều là những gì Trần gia đáng bị như vậy.
Chủ yếu là bọn họ hiện tại đang đứng ở trong viện Trần gia cũng cảm thấy xui xẻo.
Cùng sống trong một thôn với một gia đình như vậy, bọn họ cảm thấy mất mặt.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ để lại vài tiếng thở dài khinh bỉ, sau đó đồng loạt lắc đầu rời đi.
Đám người vừa đi, sân nhỏ của Trần gia thoáng cái đã trống không.
Mẹ Trần vẻ mặt đau lòng bước nhanh tới trước mặt con gái: "Tiểu Hi, sao con lại ra ngoài, còn đang cháy, mau mau mau, mau trở về nằm đi, bên ngoài lạnh lắm!"
Khuôn mặt già nua của cha Trần cũng lộ ra vài phần lo lắng: "Đầu còn đau không?"
Trần Hi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cha mẹ không cần lo lắng."
Dứt lời, nàng nhìn thấy ca ca vẫn còn đang khom người, nàng vội kéo người lên: "Ca ca, đừng cúi đầu, mau đứng lên, cẩn thận choáng váng đầu."
Nghe được lời của muội muội, Trần Diệu lập tức đứng thẳng người lên.
Bởi vì quá vội vàng, chóng mắt đứng không vững, cũng may Trần Hi sớm có chuẩn bị, túm lấy hắn, lúc này mới không ngã sấp xuống.
"Hắc hắc." Trần Diệu nhếch miệng cười rạng rỡ với muội muội:" Thật đúng là bị muội nói trúng rồi, ta cảm thấy rất choáng váng."
Cảm xúc phiền muộn của Trần Hi bị nụ cười của ca ca xua tan một chút: "Vào phòng trước đã."
Nàng khom lưng nhặt thuốc bổ bị Lục Thời Nghiễn ném xuống đất.
Trần gia cũng không phải là gia đình giàu có, mấy thứ này ngày thường cha mẹ Trần cũng không nỡ mua, là vì bồi thường Lục Thời Nghiễn cho nên mới cố ý mua, rất đắt.
"Con đừng nhúc nhích, để ta." Cha Trần vội vàng tiến lên, ngăn con gái lại, nhanh chóng nhặt đồ lên rồi thúc giục mọi người nhanh chóng vào nhà: "Mau vào nhà nằm nghỉ đi, không cho con đi ra, con không nghe lời, bị lạnh nữa thì sao?"
Trần Hi vừa bị đẩy vào trong phòng, vừa giải thích mình thật sự không sao.
Chờ đến khi người một nhà vào trong phòng, thuốc bổ được nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, cha Trần và mẹ Trần thở dài một hơi.
Thở dài xong mới nhận ra con gái đang ở trước mặt, còn đang nhíu mày bất an nhìn chằm chằm thuốc bổ bị trả lại trên bàn, mẹ Trần vội vàng nói thêm: "Lục tiểu tử nhất thời chưa khỏe lại, chờ hai ngày nữa, mẹ mang theo đồ đến nhà nó xem sao."