Chuyện từ hôn, nhà nàng quả là không đúng.
Nhưng cũng đã đến xin lỗi, tiền cũng cho Lục gia không ít, những người này cứ níu lấy không buông thì thôi, còn lên tiếng nguyền rủa nhà nàng gặp báo ứng, khiến nàng rất khó chịu.
Nhà nàng sai, nhưng rủa người khác gặp báo ứng, bị lừa tiền, là đúng sao?
Trần Hi có chút không hiểu những người này rốt cuộc là thiện hay ác.
Thấy một nhà bọn họ trở về, người trong thôn ngừng nói một chút, nhưng rất nhanh lập tức nói ra một đợt trào phúng mới.
"Về sớm thế này, chắc là không ai thèm buôn bán với loại người như các ngươi đúng chứ?"
"Đúng vậy, còn tranh giành mối làm ăn với một tiểu cô nương như Thập Bát Nương, đều là người cùng một thôn đấy, đúng là làm mất mặt chúng ta!"
"Dao cũng dám động tới, còn gì mà không mất mặt, sớm đã không còn rồi..."
Hành động đòi tiền ngày hôm qua của Trần Hi đã truyền về trong thôn, hiện tại cả thôn đều nói nàng vừa không biết xấu hổ lại vừa hung hãn độc ác.
Nàng ngẩng đầu, đang muốn phản bác lại vị Ngưu lão thái - người mắng dữ dội nhất và ghét gia đình họ nhất này, thì nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đi ra từ trong hẻm nhỏ.
Những lời định nói ra lại bị Trần Hi nuốt trở vào.
"Lục tiểu tử!" Ánh mắt của Ngưu lão thái sáng lên, hưng phấn nói: "Ngươi nói xem, ông trời có phải không có mắt hay không! Trần Hi, nàng ta …"
Lục Thời Nghiễn nhìn người Trần gia một cái, vẻ mặt lãnh đạm rời mắt đi: "Ngưu nãi nãi, chữ của Nhị Oa viết xong rồi có thể mang cho ta xem."
Ngưu lão thái lập tức vỗ đùi một cái: "Được, ta về nhà lấy ngay!"
Dứt lời, bà ta nhanh chóng xoay người bước về nhà.
Lục Thời Nghiễn ra hiệu cho người trong thôn rồi xoay người về nhà.
Lúc đi qua xe lừa của Trần gia, hắn không hề chớp mắt, giống như không thấy ba người Trần gia bọn họ.
Dưới ánh mắt xem náo nhiệt của người trong thôn, mặt Trần Hi không chút thay đổi, nhưng sau khi Lục Thời Nghiễn đi qua, ánh mắt của nàng khẽ động.
Trên người hắn mang theo mùi thuốc rất nồng.
Hôm nay hắn uống thuốc?
Cảm giác bực bội khi vừa về thôn đã bị người ta chỉ vào mũi mắng chửi nhất thời tan biến hơn phân nửa.
Điều đó càng làm cho quyết tâm lén đưa đồ cho Lục Thời Nghiễn của Trần Hi thêm kiên định.