Chương 47

Nàng vốn tưởng rằng nữ chính sẽ rất chán ghét nàng, nhưng sáng sớm hôm nay gặp mặt ở cửa thành, Trần Hi lại cảm thấy rằng nữ chính rất rộng lượng.

Nghĩ đến Lâm Lang và Lục Thời Nghiễn có chút giao tình, Trần Hi vẫn cảm thấy nếu có thể tạo mối quan hệ thân thiết hơn một chút với nữ chính thì tốt hơn.

Hai người đều có tâm sự riêng, nhưng ai cũng không mở miệng trước.

Không biết qua bao lâu, hai người đồng thời mở miệng...

"Ngươi…"

Vừa mới mở miệng, hai người lại đồng thời ngừng nói.

Trần Hi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Thập Bát Nương, cười cười nói: "Ngươi nói trước đi."

Thập Bát Nương không nhận ra sự kiêu ngạo hay châm biếm quen thuộc trong giọng cười của nàng, còn cảm thấy Trần Hi quả thật rất hiền lành đối với nàng ấy một cách quỷ dị.

nàng ấy càng nghi hoặc.

Nếu đổi lại là thường ngày, nàng đã sớm trào phúng nàng ấy từ đầu đến chân.

Hôm nay như thế nào lại cảm thấy, giống như nàng đã thay đổi thành người khác?

Nghĩ như vậy, Thập Bát Nương cũng nghiêng đầu đánh giá nàng.

Trần Hi mỉm cười nhìn nàng ấy , để mặc nàng ấy đánh giá.

Ánh mắt trong sáng, nụ cười thuần khiết, không có chút tâm địa xấu xa, thật sự rất khác so với trước đây.

Là vì chuyện từ hôn cho nên bị đả kích, khiến cho tính tình thay đổi?

Nhưng hôn sự là nàng muốn từ bỏ, sao lại có thể bị ảnh hưởng?

Thập Bát Nương càng khó hiểu.

Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Hi, nàng ấy vẫn tạm gác lại những nghi hoặc, hỏi: Hôm nay ngươi sao đột nhiên đến cổng huyện học bên kia bày sạp?"

Trước đây nàng chưa từng đến đó.

Nhất là sau khi Lục gia xảy ra chuyện, nàng càng tránh xa.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cổng huyện học.

Lục Thời Nghiễn hiện tại bệnh rất nặng, Lâm Lang sợ nàng lại nổi lên tâm tư không tốt gì, ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của Lục Thời Nghiễn.

"Huyện học có nhiều học sinh." Trần Hi nói: "Thử vận may chút thôi."

Lông mày Thập Bát Nương động động, hơi rũ mắt, không nói gì nữa.

Trần Hi đợi một lát, hỏi: "Ngươi thường xuyên đến huyện học đưa cơm cho Lâm Lang sao?"

Thập Bát Nương phòng bị nàng theo bản năng: "Lâm thẩm nhờ ta đưa đồ qua, hôm nay trùng hợp thôi."

Trần Hi gật đầu, nhận ra Thập Bát Nương có chút phòng bị, cho nên nàng không mở miệng nữa.

Mãi cho đến khi sắp đến thôn Bình Sơn, hai người cũng không nói chuyện với nhau một câu nào.

"Sắp tới rồi." Trần Hi nhìn sơn thôn nhỏ nằm dưới chân núi, nói với Thập Bát Nương: "Ngươi muốn xuống sớm sao?"

Thập Bát Nương có chút rối rắm.

Người khác giúp mình, mình lại còn ghét bỏ người khác, đây không phải là không nói đạo nghĩa giống như bọn họ sao?

Nhìn ra sự rối rắm của nàng ấy , Trần Hi cười cười: "Không sao, tiện đường cho ngươi đi nhờ một đoạn mà thôi, không tính là gì, ngươi không cần để ở trong lòng."

Nói xong nàng nhảy xuống xe, lấy chiếc đòn gánh của Thập Bát Nương xuống.

Thấy nàng hào phóng như thế, mặt Thập Bát Nương có chút đỏ.

"Cảm ơn ngươi." Nói xong nàng ấy lại nói cảm ơn với cha mẹ Trần: "Cảm ơn Trần bá bá và Trần thẩm."

Hai nhà lúc trước huyên náo đến nỗi khó nhìn mặt nhau, cha mẹ Trần cũng có chút không được tự nhiên, nghe nàng ấy nói cảm ơn thì chỉ khoát tay áo.

Sau khi Trần Hi lên xe, cha Trần lập tức vội vàng rời đi.

Thập Bát Nương đứng yên tại chỗ nhìn một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có lẽ Trần Hi có thể thật sự cảm thấy huyện học có nhiều học sinh thật.

Trong lòng Trần Hi đều muốn tranh thủ thời gian, thừa dịp trời còn sớm, nhanh chóng đi qua thôn bên cạnh nhờ cậy Hứa Bán Tiên, cũng không hề biết Thập Bát Nương đang suy nghĩ cái gì.

Nghĩ đến Thập Bát Nương vừa nãy tỏ ra ngại ngùng, hai nhà rất có khả năng sẽ hòa thuận ở chung, trong lòng Trần Hi còn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng vừa mới vào thôn, thấy người trong thôn đang tụ tập lại cùng một chỗ mắng ông trời không có mắt, lại để cho nhà nàng đòi lại được tiền đã bị lừa mất ngày hôm qua…