Vừa dọn dẹp xong, chợt nghe thấy một tiếng gọi:
"Thập Bát Nương, lại tới đưa cơm đấy à?"
Trần Hi đang vùi đầu làm sủi cảo, lỗ tai giật giật, ngẩng đầu thì thấy nữ chính Thập Bát Nương gánh hàng đi ngang qua, nghe được tiếng hỏi còn cười đáp một tiếng: "Vâng, sắp tan học rồi."
Không ít người nhao nhao khen Lâm Lang có phúc khí tốt, đương nhiên cũng có người khen Thập Bát Nương phúc khí tốt, có vị hôn phu đọc sách tốt, được học quan của huyện học yêu thích, mỗi lần thi cử, Lâm Lang đều đứng đầu bảng, khiến người khác ngưỡng mộ.
Còn có người tiếp đón Thập Bát Nương, mua bánh ngọt của nàng ấy , để con cháu mình được hưởng chút may mắn từ tài năng của Lâm Lang.
Bánh ngọt của nữ chính làm ra vốn dĩ ăn đã rất ngon, hơn nữa có thêm vị hôn phu tài tử khiến người mua bánh đặc biệt nhiều.
Mắt thấy Thập Bát Nương được nhiều người vây quanh, không bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng cười của Thập Bát Nương: "Điểm tâm hôm nay bán hết rồi."
Trần Hi liếc mắt, còn chưa tới giữa trưa đã bán hết rồi?
Nàng có chút ghen tị.
Đương nhiên cũng chỉ cảm thấy hâm mộ trong chốc lát, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt tiếp tục làm sủi cảo, hâm mộ cũng vô dụng, nàng cũng không có hào quang nhân vật chính.
Đang nói thầm trong lòng, thì học đường cũng tan học.
Những học sinh trẻ kết thành nhóm ra ngoài ăn trưa, Trần Hi không trắng trợn mời chào làm ăn giống như buổi sáng ở Nam thị, chỉ để bảng ăn thử miễn phí.
Dù sao đối tượng không giống nhau, người đọc sách tương đối rụt rè.
Nhưng rụt rè hơn nữa cũng là người trẻ tuổi khoảng chừng mười mấy tuổi, chính là thời điểm thích những thứ mới mẻ, ngửi được mùi canh chua sủi cảo, không ít người tới hỏi thăm.
Những người đi ra ngoài mua cơm ăn, phần lớn đều là những người trong nhà không thiếu tiền, những ai thiếu tiền đều tự mình mang lương khô, hoặc là ăn cơm căn tin ở trong học đường.
Trong ẩm thực của một đám bánh bao mì sợi, vị chua cay càng có vẻ bá đạo.
Không bao lâu đã có học sinh trẻ tuổi đi tới trước sạp hỏi thăm.
Trần Hi lập tức đưa đồ ăn thử đã nấu sẵn cho học sinh đến hỏi thưởng thức.
Nơi có nhiều người trẻ tuổi, có một chỗ tốt chính là bọn họ thích thử những thứ mới lạ và còn kêu gọi bạn bè cùng thử.
Lúc Trần Hi bận rộn làm sủi cảo và nấu sủi cảo, khi nàng ngẩng đầu chào hỏi thực khách thì nhận ra có người đang nhìn chằm chằm chính mình, chuyển tầm mắt qua, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Thập Bát Nương.
Sau đó là một thiếu niên thanh tú bên cạnh nàng ấy .
Thiếu niên nhíu mày, thấy nàng nhìn qua, thản nhiên đối diện với nàng.
Trần Hi nhớ ra, thiếu niên này chính là nam chính Lâm Lang.
Hắn ta nhìn mình chằm chằm làm gì?
Cũng không thể là bởi vì lúc trước nàng tranh giành chuyện làm ăn với Thập Bát Nương, hắn ta nhìn không nổi cho nên muốn trả thù nàng đấy chứ?
Nụ cười trên mặt Trần Hi hơi cứng đờ.
Nhưng mà... nam chính hẳn là không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu nhỉ.
Đang thầm nghĩ, lại có ba người cùng đến mua ba bát sủi cảo lớn, Trần Hi vội thu liễm tâm thần.
Chờ nàng bận rộn xong đợt khách giữa trưa này, lúc ngẩng đầu lúc thì không biết Thập Bát Nương và Lâm Lang đã rời đi từ lúc nào.
Thời gian nghỉ trưa của huyện học ngắn, không bằng thời gian buôn bán buổi sáng ở Nam thị.
Nhưng cũng bán được hơn mười chén, ngày đầu bày sạp ở đây, Trần Hi đã cảm thấy rất hài lòng.
Đám học trò còn mang tính trẻ con, hôm nay ăn ngon, về học đường chắc chắn sẽ truyền tai nhau, đừng thấy số lượng bán ra không nhiều lắm, nhưng miệng truyền miệng, vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Chờ sau khi thu dọn bát đũa xong, Trần Hi ngồi đếm tiền, lập tức nói với cha mẹ Trần dọn quán về.
Ngày đầu tiên làm ăn tốt như vậy, mẹ Trần vốn không muốn về nhưng lại bị Trần Hi lấy cớ "Tiền là kiếm không hết, thân thể quan trọng nhất" để khuyên nhủ.