Làm ăn tốt hơn so với bán bánh nướng lúc trước.
Lúc này mới nửa buổi trưa, đã bán được nhiều bát như vậy.
Sau khi bưng bát canh sủi cảo lên cho hai người, thấy hai người tươi cười không ngừng, Trần Hi cũng vui vẻ nói: "Hôm nay vận khí tốt, gặp được thương đội đến đây buôn bán."
Mẹ Trần cũng mệt mỏi, uống hết nửa chén canh sủi cảo, cười nói: "Đó là nhờ Tiểu Hi thông minh, mẹ và cha con không nghĩ tới việc đi tới Nam thị."
Hai người vốn còn có chút lo lắng khuê nữ muốn đổi nghề buôn bán quá nhanh, liệu có khó khăn hơn nghề làm bánh trước kia không, nhất là lúc nãy bị người ta chặn lại mắng nhiếc ở cổng thành, họ lại càng lo lắng hơn.
Kết quả này thật sự ngoài mong đợi của họ.
"Cha mẹ có đói không?" Trần Hi nhìn mặt trời, sắp giữa trưa rồi,nàng nghĩ rằng thời điểm ăn cơm trưa lại phải bận rộn một hồi, khẳng định không thể ăn cơm trưa theo thời gian như bình thường, lúc này có rảnh rỗi, không bằng bây giờ rảnh rỗi ăn cơm trước, miễn cho đến khi bận rộn lên thì không biết tới khi nào mới có thể ăn cơm.
Thêm nữa, làm việc vất vả từ sáng sớm, bữa sáng đã tiêu hóa hết rồi.
"Nấu sủi cảo đi." Trần Hi nói: "Chúng ta ăn cơm trưa trước, tránh lúc giữa trưa đông người không ăn được."
Cha mẹ Trần thấy công việc làm ăn buôn bán tốt, có chút không nỡ ăn sủi cảo, muốn giữ lại để bán lấy tiền, định đi mua mấy cái bánh bao về để hai ông bà bọn họ ăn, uống thêm chút canh sủi cảo, còn khuê nữ ăn sủi cảo là được rồi.
Trần Hi đương nhiên không đồng ý.
Trần Hi vẻ mặt nghiêm túc: "Thân thể tốt quan trọng hơn, chúng ta đi ra ngoài buôn bán vất vả như vậy, chính là vì để cho cuộc sống có thể thoải mái hơn chút ít, nếu để bản thân thua thiệt, vậy vất vả không phải không có ý nghĩa sao?"
Ông bà Trần gia vẫn cảm thấy không nỡ.
Dù sao bán sủi cảo cũng kiếm được không ít tiền.
Trần Hi mặc kệ bọn họ, trực tiếp nấu một nồi lớn: "Nếu cha mẹ cứ như vậy, ngày mai con sẽ vào thành một mình, không cho cha mẹ theo nữa."
Lúc này cha mẹ Trần mới đồng ý.
Người một nhà ăn xong "cơm trưa", cha mẹ Trần dọn dẹp, Trần Hi thì đếm tiền.
Cả bát lớn và nhỏ cộng lại đã bán được gần bốn mươi phần, trong hộp tiền có hơn sáu trăm đồng.
Nàng giả bộ lấy ra một ít, nhìn Nam thị càng ngày càng ít người đi đường, quyết định thật nhanh nói: "Giữa trưa chúng ta đổi chỗ khác."
Chỗ này chủ yếu sầm uất vào buổi sáng, qua trưa sẽ vắng vẻ, ở lại nữa cũng không có việc buôn bán gì mấy, đến cũng đã đến, không thể bỏ lỡ giờ cao điểm vào lúc ăn cơm trưa.
"Đi đâu? "Hiện tại cha Trần đã hoàn toàn tin phục khuê nữ, ông ấy lập tức đứng dậy thu dọn bàn ghế.
Trần Hi cũng chưa xác định được, nàng nhớ lại kết quả điều tra nghiên cứu khi vào thành ngày hôm qua, trầm ngâm một lát nói: "Chúng ta đến trước cổng huyện học."
Học sinh cả huyện cơ hồ đều đọc sách trong huyện học, trong học đường tuy rằng cũng bán cơm canh, nhưng Trần Hi đi học nhiều năm với kinh nghiệm ăn cơm căn tin nhiều năm như vậy làm sao có thể không rõ tâm tư của các học sinh.
Dù cơm ngon đến đâu, ăn mỗi ngày cũng ngán.
Ai mà không ra ngoài ăn chút gì mới mẻ chứ?
Giờ này đi qua đó, còn có thể kịp giờ học sinh tan học dùng cơm trưa.
Hiện tại, cha mẹ Trần hoàn toàn nghe theo khuê nữ, sau khi quyết định, lập tức đẩy cửa hàng đi về hướng huyện học.
Huyện học có lưu lượng người qua lại lớn, không chỉ mỗi học sinh đọc sách, chỉ tính người nhà phú quý mỗi ngày lui tới trong học đường để đưa đồ cho công tử thiếu gia trong nhà cũng không ít.
Lúc Trần Hi đến, bên ngoài huyện đã có không ít người bán hàng rong đóng quân.
Cái gì cũng có bán, giống như một cái chợ nhỏ.
Bởi vì tới muộn, hơn nữa là ngày đầu tiên đến bên này bày sạp, cho nên đã không chiếm được vị trí tốt, chỉ có thể ở bày hàng ở ngoài cùng.