Có người muốn chiếm tiện nghi, nhưng cũng có người da mặt mỏng, chính trực không muốn chiếm tiện nghi, lúc Trần Hi đưa tới, khoát tay với nàng: "Ta chỉ nhìn một cái, không mua."
Trần Hi cười nói: "Vậy cũng nếm thử đi, nếu cảm thấy mùi vị ngon, sau này muốn ăn lại đến thăm."
Người nọ lập tức vui vẻ, cười tiếp nhận: "Vậy cũng được, nếu mùi vị thật sự hợp khẩu vị, khẳng định thường xuyên ghé qua."
Một nồi sủi cảo đã chia xong, người vây quanh quán càng ngày càng nhiều.
Có người bị mùi thơm hấp dẫn tới, cũng có người nhìn thấy bên này nhiều người, muốn nhìn xem có gì náo nhiệt.
Có người không ăn được cay, sau khi ăn thử, vừa ăn vừa hít hà đưa ra ý kiến.
"Không ăn được cay thì có thể thử sủi cảo nước trong, nhân sủi cảo của nhà ta đều làm từ thịt heo tươi ngon, cũng rất ngon đấy." Trần Hi mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì khác gì sủi cảo của những nhà khác đâu?"
Trần Hi cười cười: "Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, điều này cũng không thể tránh khỏi. Nếu thực sự thích dầu ớt đặc chế của nhà ta, thì có thể cho ít cay hơn, vị sẽ nhạt bớt đi."
Không có việc kinh doanh nào mà có thể làm vừa lòng tất cả mọi người, đông người thì ý kiến cũng khác nhau, chỉ bán cho những người thích ăn món này, tìm đúng khách hàng mục tiêu, đã là rất đáng quý rồi.
Vị cay này, trừ phi là không thể ăn được chút nào, nếu không thì chỉ cần có thể ăn một ít, đều sẽ muốn thử, chỉ là có ăn thường xuyên hay không thôi.
Nàng là có dự định mở quán ăn, chiêu bài và điểm đặc sắc, đương nhiên là muốn làm nổi bật lên.
Huyện Duy cách xa kinh thành, nằm sâu trong vùng Tây Bắc, khẩu vị vốn đã nặng, kinh doanh món cay không phải là khó khăn, Trần Hi trong lòng vẫn có tự tin.
Chỉ dựa vào thử món của hai ba chục người, đã có sáu bảy người đặt hàng ngay tại chỗ, cũng đã thấy rõ dấu hiệu rồi.
Trần Hi kỳ thật cũng không nghĩ rằng lại được hoan nghênh như vậy.
Bảy bát lớn, tức là một trăm bốn mươi cái sủi cảo, đây cũng không phải là việc nhỏ, một nhà ba người chưa kịp mừng rỡ thì đã phải lập tức bận rộn.
Ngay cả cha Trần vốn định đưa mẹ con hai người qua bên này dựng xong sạp thì chuẩn bị trở về, lúc này cũng quyết định ở lại giúp đỡ thêm củi, múc nước, đun nước.
Nấu sủi cảo không thể thiếu nước, chưa kể còn phải rửa bát đũa, dùng nước rất nhiều, nhưng không thể mang nước từ nhà đi, vừa vào thành, cha Trần lập tức đi tìm người quen lấy nước về.
Bây giờ việc kinh doanh bận rộn, nước dùng lại càng nhanh, cha Trần thêm củi xong thì lại vội vàng đi gánh nước.
Mẹ Trần càng không ngừng tay nhào bột, thái bột và cán bột.
Trần Hi thì làm sủi cảo thoăn thoắt.
Nàng từ nhỏ đã theo người lớn trong nhà học gói sủi cảo, tay nghề làm sủi cảo rất giỏi.
Chỉ thấy nàng một tay lấy một miếng vỏ sủi cảo, đũa nhanh chóng gắp nhân, sau đó hai tay nhẹ nhàng bóp, trong chớp mắt một cái sủi cảo trắng mập đã hoàn thành.
Nồi không lớn, mỗi lần không thể nấu quá nhiều, lúc đông người Trần Hi lập tức nấu hai ba phần cùng lúc, tiết kiệm thời gian nấu.
Để tránh việc sủi cảo bị vỡ, mỗi lần nấu nàng đều nấu thêm ba bốn cái.
Tranh thủ dòng người thương đội đông đúc ở Nam thị, Trần Hi cúi đầu làm sủi cảo, nấu sủi cảo, nấu hết nồi này đến nồi khác, từng bát sủi cảo được bưng lên... Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có chút rảnh rỗi để thở.
Khi thương nhân giao dịch xong rời đi, Nam thị trở nên vắng vẻ hơn nhiều, việc kinh doanh cũng theo đó mà vắng vẻ theo.
Trần Hi nhéo nhéo ngón tay, ngồi xuống uống canh sủi cảo để giải khát.
"Cha mẹ, nghỉ ngơi một chút đi đã." Nàng gọi cha Trần còn đang gánh nước: "Cha, đừng vội, nghỉ một lát đã."
Nàng không nhàn rỗi, cha mẹ Trần càng không nhàn rỗi.
Nhưng hai ông bà lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn rất kích động.