Vừa nghe có thể nếm thử, nam nhân trung niên lập tức nói: "Vậy ngươi cũng phải múc cho ta một cái."
Trần Hi lập tức lên tiếng: "Yên tâm, chắc chắn sẽ rất thêm cho thúc, nhà ta làm ăn buôn bán, quyết không để khách thua thiệt."
Nam nhân trung niên lúc này mới cảm thấy thoải mái trong lòng một chút.
Khi mang sủi cảo lên cho nam nhân trung niên, Trần Hi bưng cái thêm một chén nhỏ cho Tam Hào, bên trong có hai cái sủi cảo: "Tiểu ca cũng có phần nếm thử miễn phí này."
Tam Hào ăn ngon, cũng không để ý hai cái sủi cảo, nhưng nhìn thấy sủi cảo được bưng lên, ấn tượng đối với sủi cảo canh chua cay của Trần Ký này tốt hơn vài phần.
"Tiểu nương tử này, phúc hậu, biết làm ăn."
Nam nhân trung niên ôm tâm tình thử xem, trước tiên múc một ngụm canh lên nếm thử.
Nhất thời kinh hãi.
"Cũng cho ta thêm một chén lớn!"
Đại nam nhân kia sau khi nếm sủi cảo miễn phí, đặt bao tải trên vai xuống đất, ngồi phịch xuống, giọng nói sang sảng át cả sự ồn ào xung quanh.
"Được rồi! Cho một bát bánh sủi cảo canh chua lớn!"
Trần Hi cười lớn, lên tiếng đáp, tiếng còn to hơn, thu hút không ít người nhìn sang.
Động tác trên tay Trần Hi làm sủi cảo không ngừng, sau khi đếm đủ, thì đảo qua nồi nước đang sôi trào, sau đó đậy nắp lại…
Động tác nhanh nhẹn liền mạch lưu loát, nhìn rất sạch sẽ lưu loát.
Nồi nước được đun sôi, Trần Hi mở nắp nồi lên, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của sủi cảo, lan toả ra bốn phía, nàng cố ý điều chế nước canh trước, mùi chua chua cay cay càng khiến người ta không ngừng hít lấy hít để.
Trong làn hơi nóng mờ mịt, Trần Hi lớn tiếng thét to tại khu phố xá ồn ào náo nhiệt: "Sủi cảo nhân thịt heo hành hoa, vỏ mỏng nhân đầy, nước canh chua chua cay cay ngon miệng, ấm người chống lạnh, đến nỗi trẻ con nhà bên cũng phải thèm thuồng khóc ròng, mau đến nếm thử nào…"
Năm nay trời trở lạnh sớm, vào tiết cuối thu mà đã mang hơi hướm của mùa đông, buổi sáng lại càng rõ rệt. Thương đội tụ tập tại Nam Thị để giao dịch hàng hóa, kiếm tiền là một phần, tất nhiên bụng dạ cũng không thể để đói được.
Nếu không, dãi nắng dầm sương vất vả bấy lâu, thì thật chẳng đáng công chút nào.
Trần Hi bán canh chua sủi cảo, hương thơm nức mũi, giữa đám thương nhân vừa cồn cào đói bụng, đặc biệt hấp dẫn người ta.
Không ít người lần theo mùi hương tìm đến, thêm vào đó đã có người ngồi ăn tại quầy, quầy hàng còn cung cấp thử món miễn phí. Giá cả tuy có đắt đỏ hơn chút đỉnh, nhưng đó là sủi cảo nhân thịt, nhân đầy vỏ mỏng, thức ăn thật sự chất lượng, trước quầy nhanh chóng đã có đông đảo người vây quanh.
Trần Hi không chút keo kiệt, nàng nấu một nồi sủi cảo để mời người ta ăn thử.
Ngày đầu tiên khai trương, nhiệm vụ đầu tiên là phải tạo được danh tiếng trước tiên.
Huống chi một nồi sủi cảo, chỉ hai ba mươi cái, tiền vốn cũng không bao nhiêu, nhưng có thể thừa dịp đông người ở Nam thị thì mời người ta thưởng thức, ở huyện Duy này để lại tên tuổi cho canh chua sủi cảo Trần Ký, rõ ràng là nàng đã thắng lợi.
"Lại đây, lại đây." Trần Hi phân phát sủi cảo đã nấu chín, mời mọi người xung quanh: "Hôm nay là ngày đầu khai trương, nhờ quý vị nể mặt, hãy nếm thử sủi cảo nước chua của Trần Ký chúng ta…"
Người tham gia náo nhiệt quả thật không ít, nhưng cũng không phải ai cũng có ý định dùng tiền mua, cũng có người chỉ là muốn tham gia náo nhiệt mà thôi.
Trần Hi làm sao nhìn không ra có người nghe được rằng có thể ăn thử miễn phí, cố ý vây quanh muốn chiếm tiện nghi, nàng cũng không keo kiệt một hai cái sủi cảo.
Bọn họ làm ăn buôn bán, chẳng phải chỉ làm một ngày hôm nay.
Hôm nay tham gia náo nhiệt không có ý định muốn tiêu tiền, ngày mai còn không định tiêu tiền sao?
Ngày kia thì sao?
Rồi những ngày sau nữa?
Biết sủi cảo nhà nàng ăn rất ngon, sẽ có lúc muốn tiêu tiền để ăn thôi.