Chương 41

Ban đầu định mua ít điểm tâm công tử thích ở Nam Thị, rồi mua thêm ít bánh rán mang về, nhưng không ngờ bị mùi thơm nồng nàn này thu hút.

Thấy thời gian còn sớm, hắn ta nhịn không được mà gọi một phần - - nghe mùi thật hấp dẫn, thử xem sao!

Vừa cắn một miếng sủi cảo, ánh mắt Tam Hào lập tức trợn tròn.

Sủi cảo vừa nấu chín còn nóng hổi, Tam Hào bị nóng đến mức nói không nên lời, chỉ có thể giơ ngón cái về phía nàng.

"Ngon!" Thật vất vả mới nuốt được sủi cảo xuống, lúc này hắt ta mới khen một câu.

Dứt lời, không nói lời nào, bắt đầu vùi đầu ăn tiếp.

Vừa ăn, vừa uống canh.

"Canh này tuyệt quá! Vị chua cay thật sảng khoái, dầu ớt này làm thế nào mà ngon vậy? Ta chưa từng ăn món nào ngon như thế này!"

Tam Hào nhịn không được lại khen thêm một câu.

Mắt thấy người nhìn sang bên này càng ngày càng nhiều, Trần Hi vừa làm sủi cảo, vừa mượn cơ hội nói chuyện với Tam Hào, nhân cơ hội tuyên truyền: "Bí kíp độc nhất vô nhị của Trần gia chúng ta, đến nhà khác đều không có đâu, toàn bộ huyện Duy, chỉ có nhà ta có mà thôi."

Có người nghe được khẩu khí lớn như vậy của Trần Hi, nhịn không được cười nói: "Chỉ một mình nhà ngươi có?"

"Khánh Phương Lâu là tửu lâu tốt nhất huyện Duy."

"Chẳng lẽ đồ ăn của nhà ngươi còn ngon hơn cả truyền nhân thứ mười sáu của ngự trù tiền triều này sao?"

Trần Hi cũng không giận, nàng chỉ cười nói: "Nhà của ta chính là món ăn dân dã, làm sao so được với truyền nhân của ngự trù, nhưng người dân cũng có món ngon của người dân mà?"

Những sự so sánh như thế này sau này sẽ không thiếu.

Sau này nàng còn muốn mở quán ăn, đối đầu cùng Khánh Phương Lâu là chuyện sớm muộn.

Còn có người định nói thêm thì Tam Hào đang hì hục uống canh ăn sủi cảo giơ tay nói: "Thêm một chén nữa, ta muốn một chén lớn!"

Trong lúc nói chuyện, đầu cũng không ngẩng lên, bộ dáng ăn ngấu nghiến, làm cho người chung quanh đều cảm thấy tò mò.

"Cũng cho ta một chén." Người nam nhân trung niên vừa mới đề cập Khánh Phương lâu cũng ngồi xuống đối diện Tam Hào: "Ta nếm thử bí kíp độc môn nhà ngươi có cái gì không giống những chỗ khác."

Tam Hào ngẩng đầu nhìn ông ta một cái: "Thật sự ăn rất ngon."

Người nam nhân trung niên vẫn không bày tỏ thái độ gì, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát trước mặt Tam Hào.

Thấy hắn ta uống hết canh, dưới đáy bát không còn một giọt, không khỏi càng thêm tò mò.

"Ngon như vậy sao?"

"Thúc à, thúc muốn bát lớn hay bát nhỏ? "Trần Hi vừa thêm nước vào nồi nấu sủi cảo, vừa hỏi.

"Bán thế nào?"

"Bát lớn mười sáu văn, bát nhỏ mười văn, hôm nay ngày đầu tiên khai trương, cho các ngươi thêm hai cái sủi cảo."

Chân mày trung niên giật giật: "Còn rất đắt."

Không đợi Trần Hi mở miệng, Tam Hào đặt bát xuống nói với ông ta: "Nhân thịt heo hành hoa, nhân dày vỏ mỏng, thật sự rất…"

Nam nhân trung niên không tiện bới móc thêm: "Trước tiên cho ta một chén nhỏ nếm thử."

Tam Hào nở nụ cười với ông ta.

Vị đại thúc này vui vẻ: "Tiểu huynh đệ cười cái gì?"

Bát sủi cảo thứ hai nấu xong, Tam Hào vội cúi đầu tiếp tục ăn, không nói tiếp.

Cười cái gì?

Cười ông ta chắc chắn sẽ muốn một chén nữa.

Bát nhỏ chỉ có mười hai cái, hắn ta ăn không đủ no, vị đại thúc này làm sao có thể ăn no được?

"Thúc chờ một chút." Trần Hi bưng sủi cảo lên cho Tam Hào, nở nụ cười với nam nhân trung niên: "Phần của thúc đã cho vào nồi, rất nhanh sẽ nấu xong."

Nàng vừa trở lại trước gánh hàng, đại nam nhân tới hỏi đầu tiên, chần chờ một lát mới hỏi: "Có thể nếm trước rồi mua sau không?"

Ngửi mùi rất thơm, nhưng không biết ăn vào cuối cùng có vị như thế nào, mắc như vậy, nếu lỡ như không ngon thì không phải uổng phí sao?

Trần Hi cho sủi cảo vào nồi vốn đã chất đầy sủi cảo, nghe được lời này của đại nam nhân kia thì nở nụ cười: "Có thể chứ, chờ một chút, trong nồi lập tức xong, lát nữa miễn phí cho đại ca nếm thử một cái."