"Ca ca." Trần Hi lại nở nụ cười với huynh ấy:" Thật sự không sao, muộn ra ngoài giải thích một chút, các thúc bá trong thôn bớt giận rồi thì sẽ giải tán, cha mẹ cũng có thể nghỉ ngơi."
Thiếu niên lúc này mới mang vẻ mặt không xác định hỏi ngược lại: "Thật sao?"
Trần Hi gật đầu: "Thật mà, muộn có lúc nào lừa gạt ca ca chưa?"
Thiếu niên nhíu mày, suy nghĩ một lát, lúc này mới thả ra: "Vậy được rồi, ta cùng muội muội qua đó giải thích."
Nói xong hắn nhỏ giọng nói: "Vạn nhất bọn họ đánh muộn thì ta ngăn cản cho muội."
Trần Hi muốn nói không cần, nhưng nghĩ rằng giải thích nhiều thì huynh ấy cũng sẽ không nghe, bèn nói: "Cám ơn ca ca!"
Thiếu niên vui vẻ, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: "Không cần khách khí."
Nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức thu mình lại, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy can đảm bảo vệ muội muội ở phía sau.
Trần Hi vừa đi ra, tiếng chửi bới trong sân liền dừng lại một chút.
Mọi người nhìn băng trùm đầu còn rớm máu và sắc mặt trắng bệch của Trần Hi, nhất thời không thể thốt ra lời.
Trần Hi đi tới trước mặt mọi người, trực tiếp cúi người thật sâu.
Ca ca bảo vệ ở bên cạnh nàng, nhìn nàng như vậy, cũng học theo bộ dáng của nàng, cúi người thật sâu.
Trần Hi đưa mắt nhìn người bên cạnh, tâm trạng buồn bực bởi vì xuyên sách trở thành một nhân vật phụ phản diện của nàng cũng vơi đi chút ít.
Nàng vẫn duy trì tư thế khom người xin lỗi, lớn tiếng nói: "Chuyện này bởi vì ta mà ra, cha mẹ chính là quá thương ta, cho nên mới đưa ra quyết định từ hôn, bôi nhọ thanh danh của thôn Bình Sơn, đều là lỗi của ta, các vị thúc bá muốn mắng thì mắng ta đi, không liên quan đến cha mẹ ta."
Mắng chửi một tiểu cô nương bệnh tật yếu đuối, mọi người trong thôn trong lúc nhất thời có chút không mở miệng được.
Nhưng cứ thế mà bỏ qua, cũng không thể.
Một người trẻ tuổi trong đó không kìm được lửa giận, cao giọng nói: "Hi nha đầu, đừng trách thúc nói chuyện khó nghe, chuyện này cha mẹ ngươi làm quá đáng quá! Sau này chúng ta biết ngẩng mặt lên thế nào với các thôn khác? Người ta nhắc đến thôn ta, chính là nói nhà ngươi thấy người gặp nạn, liền từ hôn để phủi sạch quan hệ, ngươi ra ngoài mà hỏi thăm, tám thôn mười dặm xung quanh đây, có thôn nào làm chuyện mất mặt như vậy không? Các ngươi làm xấu hổ cả thôn chúng ta!"
Chuyện từ hôn này, nói như thế nào thì ở trong mắt người khác, đều là lỗi của Trần gia bọn họ.
Trần Hi cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đồng ý.
"Đúng vậy." Nàng vẫn khom người: "Việc này là nhà ta sai rồi, nhưng không có liên quan gì đến cha mẹ ta, đều là lỗi của một mình ta, là ta năn nỉ cha mẹ ta đến Lục gia để từ hôn, các ngươi muốn mắng thì mắng ta đi, đánh ta cũng được, ta không ngụy biện."
Hôn nhân đã lui, thanh danh của nàng cũng gần như đã bị huỷ hoại, không bằng để một mình nàng gánh vác toàn bộ, bảo vệ cha mẹ Trần gia, sau này còn có cơ hội xoay chuyển.
Chủ yếu là, nàng là người hiện đại, đối với thanh danh của mình, nàng kỳ thật cũng không quan tâm.
Có người cầu hôn hay không, nàng lại càng không để tâm.
Nhưng cha mẹ Trần lại không giống vậy, bọn họ để ý đến sự đánh giá và cái nhìn của người trong thôn đối với bọn họ, không thoát khỏi ánh mắt thế tục.
Bị mắng chửi khắp mười dặm tám thôn, đối với cha mẹ Trần, sinh ra và lớn lên ở vùng đất này, còn khó chịu hơn là bị gϊếŧ chết.
Nàng thì khác.
Cho nên, khi nói những lời này, Trần Hi thập phần thành khẩn.
Vì để cho mọi người trong thôn ở trong sân đều nghe rõ ràng, nàng còn cố ý nâng cao giọng nói.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cha Trần và mẹ Trần đều bị lời này của nàng làm cho kinh hãi.
Trong lúc nhất thời không ai mở miệng.
Lúc này, ngoài sân, một thiếu niên gầy gò đang bước nhanh về phía Trần gia, nghe thấy giọng nói của Trần Hi vang lên từ trong sân, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong lúc nhất thời trầm xuống vài phần.