Trần Hi quả thực không còn gì để nói.
Nàng chỉ vô tình va vào thôi!
Thập Bát Nương gánh hàng cách xa một chút, cũng không nhìn sang bên này một cái.
Ngược lại Trần Hi vì tò mò nên nhìn nàng ấy nhiều hơn.
Thập Bát Nương, chính là nữ chính của quyển điền văn mà nàng xuyên vào này.
Dung mạo rất thanh tú, đôi con ngươi trong suốt, nhìn rất đẹp mắt, toàn thân toát lên vẻ trầm tĩnh.
"Tiểu Hi, không sao chứ?" Mẹ Trần giúp đỡ dời xe sang một bên, vội vàng tới hỏi thăm con gái.
Trần Hi thu hồi tầm mắt lắc đầu: "Không sao ạ."
Bởi vì vừa mới nghe tiếng kêu gào, rất nhiều khách quen đã tiến đến bên Thập Bát Nương mua điểm tâm.
Thập Bát Nương tươi cười thân thiện, động tác nhanh nhẹn gói điểm tâm cho đồng hương.
Còn có người cố ý cầm điểm tâm mua từ chỗ Thập Bát Nương đi qua trước mặt bọn họ, vậy thì không nói làm gì, bọn họ còn nhất định phải để lại một tiếng hừ nhẹ khinh thường.
Trần Hi chỉ coi như không nhìn thấy, đương nhiên, nàng cũng nhịn không được cảm thấy hâm mộ hào quang nữ chính trên người nàng ấy.
Yên lặng hâm mộ trong chốc lát, nàng thở dài trong lòng, thôi quên đi, không có hào quang thì không có hào quang, chỉ cần nàng không làm nhân vật so sánh với nữ chính nữa, cuộc sống hẳn là cũng sẽ không quá khổ sở.
Một tiếng chiêng vang lên, mọi người chờ đã lâu nhao nhao đứng dậy.
Cửa thành chậm rãi mở ra, nha dịch bốn phía thét to người muốn vào thành xếp thành từng hàng.
Sợ có người giở trò xấu, Trần Hi không vội vã vào thành, mà chờ đám người này vào hơn phân nửa, một nhà ba người lúc này mới đánh xe lừa vào thành.
Những người vừa mới tụ tập ở cửa thành, đã sớm tản đi các nơi bận rộn chuyện nhà mình, không còn ai ở lại nhìn chằm chằm bọn họ để mắng chửi.
Vốn dĩ cha Trần chỉ dự định đưa hai người đưa vào thành sau đó lập tức trở về, nhưng chuyện lúc nãy phát sinh ở cửa thành đã khiến cho ông ấy có chút nghĩ mà sợ.
Cho nên ông ấy cũng không lập tức trở về, sau khi sắp xếp xong xuôi cho con lừa, ông ấy lập tức tới giúp đỡ bày sạp, sau khi xác định đã an toàn thì ông ấy mới rời đi.
Thường ngày họ bày quán ở phố đồ ăn vặt Tây thị, vị trí không xa tiệm của Thập Bát Nương, Trần Hi trên đường đi đã quyết định, nàng nên tránh xa nữ chính một chút.
Nàng không muốn làm nhân vật bị đưa ra so sánh với nữ chính, nhưng nếu ở gần quá không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi hào quang của nữ chính, bị ép buộc phải so sánh.
Hơn nữa, việc làm ăn của nữ chính rất phát đạt, nhiều khách hàng đều là người quen, biết mối cạnh tranh giữa hai người, khó tránh khỏi bị người ta lại chặn đường mà chửi rủa.
Nàng không sợ bị mắng, nàng chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Trời chưa sáng nàng đã bắt đầu bận rộn là vì kiếm tiền, không phải vì rèn luyện tâm tính của mình.
Nghe được băn khoăn của nàng, cha mẹ Trần cũng cảm thấy không nên đi đến chỗ Tây thị, nhưng hai người lại nhất thời không biết cuối cùng nên đi nơi nào mới tốt.
Nghĩ đến thương đội vừa mới nhìn thấy ở cửa thành, Trần Hi đề nghị đi Nam thị.
Thương đội vào thành để mua sắm hàng hóa địa phương, hoặc để bán hàng hóa, sẽ giao dịch ở Nam thị nhiều hơn một chút.
"Nam thị?" Cha Trần trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: "Đi xem thử trước, nếu không được thì lại đổi lại."
Trước kia, Tiểu Hi luôn nói Nam thị lộn xộn, vừa ồn ào vừa hỗn loạn, không muốn qua bên kia, hôm nay chủ động đề nghị qua đó, nghĩ đến có thể là do nàng vừa mới bị mắng chửi tàn nhẫn, ông ấy rất đau lòng.
Hôm nay có thương đội vừa mới vào thành, tuy vừa mới mở chợ, nhưng ở Nam thị cũng đã náo nhiệt hẳn lên.
Trần Hi nhìn thoáng qua dòng người, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó nói với cha mẹ rồi chuẩn bị khai trương.
Cha Trần nhóm lửa ở một bên, mẹ Trần nhào bột cán vỏ, Trần Hi thì sắp xếp chỉnh tề mọi thứ, sau khi bưng nhân thịt ra quấy đều,sau đó bắt đầu nhanh chóng làm sủi cảo.