Vốn dĩ chờ đợi mở cổng thành rất nhàm chán, có người mở miệng, càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại chỉ trích nhà bọn họ.
Nghe bọn họ bắt đầu công kích Trần Hi, cha Trần ngồi không yên, xuống xe muốn phân trần với bọn họ, nhưng lại bị Trần Hi bắt lấy cánh tay.
"Cha, thôi bỏ đi." Nàng nói.
Tranh luận với họ thì có ích gì.
Những người này ngày thường cũng không có chuyện gì khác, chính là thích tụ tập hóng chuyện, chỉ biết đứng ở trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích người khác.
Chuyện hôn ước bọn họ quả thật đã từ hôn, chỉ cần việc này là thật, bọn họ sẽ không thể biện minh được điều gì.
Không chỉ tăng thêm phiền não, nếu lời qua tiếng lại một lúc lại vội vàng nói ra cái gì đó quá khích thì lại càng kí©h thí©ɧ đám đông phẫn nộ hơn.
Mắng thì mắng đi, cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.
Cha mẹ Trần cảm thấy rất khó chịu.
Mắng bọn họ coi như thôi đi, còn mắng Tiểu Hi làm chi, nàng vẫn còn là một đứa bé!
"Chúng ta lùi lại một chút." Trần Hi để ý thấy có người nhân cơ hội này cố tình gây sự muốn đυ.ng vào xe của bọn họ, Trần Hi thấp giọng nói với cha mẹ Trần: "Tránh ra cho bọn họ đi đi ạ."
Cha Trần tưởng con gái không muốn nghe nữa nên muốn tránh đi xa, cho nên lập tức đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng xuống xe điều khiển lừa lùi ra ngoài.
Người đông, con lừa khó quay đầu, Trần Hi cũng nhảy xuống từ trên xe, giúp đẩy xe.
"Xấu hổ quá không dám vào thành nữa à?"
"Loại người lòng dạ đen tối này, làm ăn gì nữa, mau cút về nhà đi!"
"Đúng vậy, buôn bán cũng không ai mua!"
Trần Hi nghe tiếng mắng chửi không dứt bên tai, nhíu mày.
Dù đã vượt qua cửa ải của người trong thôn, nhưng không ngờ khi vào thành lại bị người ta chặn đường mà chửi rủa.
Nàng vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nội dung cốt truyện, bên Lục Thời Nghiễn nàng vẫn phải chú ý hơn.
Nếu không, hắn thật sự sẽ giống như trong sách, qua đời sớm, nàng thật sự chỉ có thể mang theo người một nhà rời khỏi nơi này, đi xa tha hương.
Hiện tại nàng vẫn chưa đứng vững trong thế giới này, mạo hiểm xa xứ là điều không thể thực hiện.
Hai nhà vẫn nên nhanh chóng hòa giải, đây mới là phương pháp tốt nhất.
Nghĩ đến cảnh Lục Thì Nghiễn đêm qua ho đến mức chỉ có thể ngồi ngủ, Trần Hi mím môi, buổi chiều bọn họ phải về sớm một chút.
Tiền khám bệnh của đại phu trong thành quá đắt, đi mời Hứa Bán Tiên trước đi!
Nếu thật sự không được, thì lúc đó lại mời đại phu trong thành đi khám bệnh...
Đương nhiên, việc cấp bách trước mắt, vẫn là kiếm tiền.
Lục Thời Nghiễn còn nhỏ tuổi mà đã sớm qua đời, chứng tỏ bệnh tình không hề nhẹ.
Sở dĩ hai ngày nay nàng sớm muộn đi xem tình huống của hắn, chính là vì sợ hắn đột nhiên chết.
Lúc nào khám bệnh cũng đốt tiền, khám bệnh càng nặng, lại càng cần đập tiền nhiều hơn.
Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm qua Trần Hi lựa chọn không tiêu ba mươi lượng cho Lục Thời Nghiễn để mời lang y ở Tế Thiện Đường đến khám bệnh, mà lựa chọn đầu tư làm ăn trước.
Ba mươi lượng bạc, nhìn thì nhiều, nhưng đối với xem bệnh cũng chỉ như muối bỏ biển.
Lúc trước vì Lục Thời Nghiễn xem bệnh, Trần gia đã tốn bốn năm mươi lượng.
Thật sự không phải bọn họ bạc tình bạc nghĩa.
Mà bọn họ thật sự không có biện pháp, nhà bọn họ còn có bốn cái miệng ăn…
Đang suy nghĩ thì con lừa bị đám người vây quanh,đột nhiên hoảng sợ, dậm chân, tốc độ kéo xe nhanh hơn không ít, Trần Hi bất ngờ bị va phải, lùi lại mấy bước, đυ.ng trúng người khác.
Nàng lập tức quay đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi…"
Thấy rõ người bị nàng đυ.ng vào, Trần Hi bỗng nhiên sửng sốt.
Nữ tử bị đυ.ng phải mang vẻ mặt điềm tĩnh, đối diện với tầm mắt của nàng, cũng chỉ thản nhiên nói: "Không sao."
Dứt lời, lập tức gánh hàng, lui ra một chút.
Cảnh này bị người tinh mắt nhìn thấy, lập tức la lên: "Nhìn kìa, tiểu độc phụ kia lại cố ý đυ.ng vào Thập Bát Nương!"