Chương 37

Bởi vì mới vừa mua con lừa này về nhà, sợ nửa đường nó không nghe lời đá lung tung, cho nên cha Trần đã đánh xe lừa đưa hai người vào thành.

Nhìn người một nhà đều đi vào thành, Trần Diệu cũng muốn đi theo, nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa con lừa có thể trạng nhỏ, sợ sẽ làm nó mệt muốn chết, hơn nữa đây lại là ngày đầu tiên đổi nghề, có thể sẽ bận rộn đến nỗi không kịp bận tâm đến hắn, cho nên đành để Trần Diệu hôm nay ngoan ngoãn ở nhà, chờ khi ổn định rồi lại mang hắn cùng vào thành sau.

Tuy rằng rất muốn đi theo, nhưng Trần Diệu vẫn nghe lời vừa gật đầu vừa trông mong nhìn cha mẹ cùng muội muội đi xa.

Lúc mua lừa, cha Trần đã cẩn thận chọn con hiền lành, nên suốt đường vào thành nó cũng không bướng bỉnh..

Thậm chí cha Trần còn dạy Trần Hi cách đánh xe như thế nào, điều khiển thế nào để cho lừa nghe lời.

Đây là phương tiện giao thông duy nhất, một nhà ba người đều sợ làm nó mệt muốn chết, thay phiên nhau xuống xe đi bộ theo sau.

Cứ như vậy đi một đường đến kinh thành.

Bọn họ ra ngoài sớm, lại vội vàng xe lừa của nhà mình, tốc độ vào thành nhanh hơn không ít so với trước kia, đợi đến cửa thành, cửa thành còn chưa mở, nhưng trước cổng đã tụ tập rất nhiều người.

Có người đi đường, cũng có không ít người bán hàng rong giống như bọn họ.

Thay vì chen lấn về phía trước, họ bị bỏ lại phía sau.

Huyện Duy tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng lại là cửa ngõ vào kinh thành, thường ngày người qua lại không ít.

Chờ đến khi cửa thành mở ra, Trần Hi còn thấy được cả thương đội.

Điều này làm cho nàng có thêm vài phần lòng tin đối với việc tìm ớt.

Ngay khi nàng nhìn chằm chằm thương đội để đánh giá, trong lòng tính toán làm sao nhờ người tìm ớt thì bên tai truyền đến một tiếng phỉ nhổ.

Trần Hi quay đầu lại, thì thấy một nam nhân vẻ mặt khinh bỉ nhìn bọn họ, còn nói với người quen ở bên cạnh rằng nhà bọn họ bội tín, từ hôn và bỏ đá xuống giếng.

Những người ngồi xổm cửa thành đều là những gia đình nghèo khổ, vả lại đều là những quen biết xung quanh mười dặm tám hương, trong lúc chờ mở cửa thành nhàm chán thì nghe ngóng một hồi, không bao lâu sau, đám người bọn họ đều biết nhà Trần Hi bọn họ mấy ngày nay làm ra chuyện táng tận lương tâm.

Có người lớn tuổi, trực tiếp mắng chửi.

Nhất là những người từng nhờ Lục Thời Nghiễn viết thứ cho, lại càng không có sắc mặt tốt, còn thêm mắm dặm muối kể lại với những người không biết hôn ước của hai nhà Trần Lục, rồi kêu gọi những người bên cạnh đừng làm ăn với nhà bọn họ.

"… Những người như vậy, lòng dạ đen tối, bán đồ ăn cũng không sạch sẽ đâu! Đừng mua đồ nhà họ!"

"Trông mặt mũi sáng sủa thế mà lòng dạ lại độc ác thế!"

"Tiểu Thực Trần Ký, ta trước kia còn từng mua bánh ngọt nhà nàng ta đấy, ăn không ngon, lại bán đắt!"

"A đúng đúng đúng, nhà bọn họ còn không biết xấu hổ tranh mối làm ăn với người cùng thôn, vốn dĩ nhà bọn họ là làm ánh nướng, thấy người cùng thôn bán bánh ngọt làm ăn tốt, cho nên lập tức học người ta làm bánh ngọt để bán, đúng là cố ý cướp mối làm ăn!"

"Ông trời ơi, sao lại có người ác độc, không có mặt mũi như vậy!"

"Cửa hàng bánh ngọt Thập Bát Nương thì ta biết, ta đã từng mua rất nhiều lần, nàng làm bánh táo đỏ củ từ, mẹ ta rất thích ăn, ta thường xuyên mua cho nên không để ý đến cửa hàng của nhà bọn họ, may mắn ta chưa từng mua bao giờ!"

"Ngươi may mắn khi không mua, nhà hắn bán bánh ngọt không ngon, ta đã để ý rồi, Thập Bát Nương ra món bánh ngọt gì mới thì nhà nàng ngày hôm sau lập tức làm theo! Thật đúng là không biết xấu hổ!"

……

Đối mặt với sự chỉ trích của một đám người hàng xóm láng giềng, cha mẹ Trần đang muốn mở miệng giải thích, nhưng muốn giải thích với nhiều người như vậy cũng không dễ, hơn nữa lại đuối lý, giọng nói của bọn họ rất nhanh đã bị nhấn chìm.