Ăn xong một chén mì nóng, Trần Hi cũng thoát ra khỏi trạng thái lúc nãy, khôi phục như bình thường.
Để đũa xuống, nàng nhìn ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, híp híp mắt: "Nếu đã vào thành thì đừng vội trở về, đi dạo trong thành một vòng đi ạ."
Cha mẹ Trần liếc nhìn nhau, cho rằng khuê nữ muốn giải sầu nên vội vàng đáp ứng.
"Thích cái gì mẹ mua cho con." Tâm tình của Trần khôi phục, nghĩ đến việc bị lừa tiền nhưng đã lấy lại được, vui mừng nói: "Cha mẹ hiện tại có tiền, con đừng không nỡ tiêu."
Chuyện từ hôn với Lục gia đã tiêu tốn không ít tiền, vét sạch cả nhà bọn họ rồi.
"Đi dạo thôi ạ." Trần Hi nhìn ra ý của cha mẹ Trần, cười nói: "Con cũng không có gì muốn mua, hôm nay chủ yếu là tìm hiểu xem sau này nên kinh doanh cái gì."
Cha Trần không hiểu: "Không kinh doanh bánh ngọt nữa à?"
Rõ ràng chuyện kinh doanh này đang rất tốt, nàng cũng rất thích, đoạn thời gian trước còn nhắc tới chuyện muốn thuê một cửa hàng phát triển chuyện làm ăn bánh ngọt này lớn hơn, tại sao hôm nay còn nói muốn tìm chuyện làm ăn khác?
"Không làm nữa ạ." Trần Hi trả lời vô cùng dứt khoát: "Thập Bát Nương cùng thôn với chúng ta ấy ạ, nàng ta làm kinh doanh bánh ngọt trước, chúng ta làm theo thì lại giống như cướp mối làm ăn với người ta rồi, chúng ta kinh doanh cái khác đi ạ."
Cha mẹ Trần không quá đồng ý, lấy chuyện buôn bán mà thôi, ai có thể kiếm được tiền thì kiếm, cả thành cũng không phải chỉ có Thập Bát Nương đang bán bánh ngọt.
Trần Hi nhìn chung quanh một chút dọc đường, trong lòng ước chừng cũng đã có tính toán, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cha mẹ Trần, cười nói: "Lợi nhuận từ việc buôn bán bánh ngọt rất ít, con chướng mắt, con đã nghĩ kỹ xem nên làm cái gì rồi, chỉ là con muốn đi dạo một chút, nhìn xem bày sạp ở đâu thì thích hợp."
Mẹ Trần: "Không thuê cửa hàng sao con? Trong nhà có tiền! Con đừng vì tiết kiệm tiền, số tiền lúc nãy đòi được, con tận mắt nhìn thấy đó!"
"Không thuê nữa ạ." Trần Hi nói chắc như đinh đóng cột: "Trước tiên bày sạp bán đã, chờ sau này làm ăn tốt hơn, chúng ta trực tiếp mua một cửa hàng thích hợp, đến lúc đó có thể ở lại trong thành, không cần phải bôn ba nữa."
Chút tiền kia còn phải làm lấy làm tiền vốn, hơn nữa chuyện làm ăn phát triển như thế nào vẫn chưa xác định được, sao có thể thoáng cái đã đầu tư nhiều như vậy, tính rủi ro quá lớn.
Chi phí bày sạp là nhỏ nhất, áp lực cũng nhỏ hơn một chút. Vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có tiền giải quyết tạm thời.
Nàng cũng có nguyên nhân khác lo lắng đó chính Lục Thời Nghiễn bệnh nặng cần tiêu tiền.
Trong sách, sau khi Trần gia bị lừa số tiền này, thoáng cái đã lâm vào khốn cảnh. Theo sau cái chết của Lục Thời Nghiễn, thanh danh càng ngày càng kém, cũng càng ngày càng trở nên nghèo khó, cuối cùng trong nhà đã sắp không còn gì để ăn.
Bất cứ lúc nào cũng vậy, trong tay có tiền thì mới có thể không hoảng hốt, Trần Hi đương nhiên cũng giống như vậy.
Thấy khuê nữ có quyết tâm như vậy, cha mẹ Trần vui vẻ đứng lên: "Đúng, Tiểu Hi nói đúng, chúng ta đến lúc đó mua một cửa hàng, dọn ra ngoài ở!"
Như vậy sẽ không còn phải nghe lời đồn đãi trong thôn nữa.
Từng lời như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, đều rất hung dữ, nhưng nếu đổi lại để khuê nữ nhà bọn họ gả cho một con ma ốm rõ ràng sẽ đoản mệnh, đám người đó sẽ nguyện ý chắc?
Chỉ sợ còn không bằng so với nhà bọn họ?
Bọn họ tốt xấu gì cũng tốn nhiều tiền hỏi y bốc thuốc, mua nhiều thuốc bổ như vậy.
Vừa nghĩ tới những thứ này mẹ Trần cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuê nữ đang hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm cửa hàng ven đường để đánh giá, ngay cả quán nhỏ của người bán hàng rong trên đường cũng đặc biệt xem xét một cách nghiêm túc, trong miệng còn lẩm bẩm, dáng vẻ rõ ràng đang chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, điều này đã làm cho bà ấy hoàn toàn yên tâm.