Trần Hi buông lời tàn nhẫn xong thì quay đầu bước đi.
Toàn thân toát ra khí thế không dễ chọc vào.
Mãi cho đến khi đã đi xa, Trần Hi cố gắng chống đỡ một hơi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như nhũn ra, dựa vào mẹ Trần thì lúc này mới không trượt xuống có từ trên xe lừa.
Mẹ Trần đang mừng rỡ vì đã lấy lại được tiền, con gái thật giỏi, quay đầu lại thấy con gái đang tựa vào mình, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thấy cha Trần muốn dừng xe kiểm tra, Trần Hi vội nói: "Cha, con không sao, chúng ta nghỉ ngơi một chút ở quán phía trước đi."
Mẹ Trần: "Có phải đói bụng không? Chạy tới trưa rồi, quả thật cũng đã đói bụng!"
Nói xong bà ấy vội vàng nói với lão chồng mình nhanh chóng đến quán mì kiếm cái gì đó để ăn.
Trần Hi không phản bác, cô không phải đói, mà là sợ.
Dù sao, nàng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên cầm đao kề vào cổ người khác.
Nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là vết máu đỏ tươi chảy xuống theo lưỡi dao, sau khi ném dao tay của nàng vẫn luôn phát run.
Để cha Trần và mẹ Trần không lo lắng, nàng nhếch khóe miệng giải thích: "Vâng, con đói bụng rồi."
Thôn Bình Sơn.
Lâm đại nương được nhi tử nhắc nhở đến thăm Lục Thời Nghiễn, thấy tinh thần Lục Thời Nghiễn vẫn tốt, cũng không vì chuyện từ hôn mà bị kí©h thí©ɧ quá lớn, thoáng yên tâm một chút, trước khi đi còn nói đến chuyện hiện tại trong thôn đều đang truyền bá, Trần gia bị báo ứng rồi, bọn họ bị lừa tiền.
Lâm đại nương trấn an hắn: "... Ông trời đều đang nhìn, ngươi là người tốt, sẽ có báo đáp, an tâm dưỡng bệnh cho tốt, thân thể quan trọng hơn."
Chờ Lâm đại nương đi rồi, Lục Thời Nghiễn mới nhớ tới tình hình buổi sáng khi hắn gặp phải một nhà Trần Hi.
Lúc ấy bọn họ là vội vã vào thành là để đòi tiền bị lừa?
Chỉ suy nghĩ một lát, hắn lập tức thu hồi những suy nghĩ lại.
Hai nhà bọn họ đã từ hôn, Trần gia và hắn đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.Cửa hàng trên phố Tiền Phong là cửa hàng có vị trí tốt nhất huyện Duy, tiền thuê cũng đắt nhất.
Dù là những cửa hàng nhỏ ở sâu phía trong, giá thuê mỗi tháng cũng phải sáu, bảy trăm đồng, còn hai cửa hàng mà cha mẹ Trần định thuê có trí không tệ, mà lại là hai cửa hàng lớn, nhưng mỗi tháng chỉ cần sáu trăm tiền, cha mẹ Trần nghĩ rằng đã gặp vận may lớn, cho nên nhanh chóng bàn bạc giá cả và thời gian thuê với Lý Cốc.
Lý Cốc thực ra không phải là chủ của cửa hàng, mà chỉ là người thuê trước đó mà thôi. Việc kinh doanh hàng khô của hắn ta không thành công, lại không cam lòng rời đi trong nhục nhã, nên đã nảy sinh ý định đi lừa đảo.
Hắn ta giả vờ mình là ông chủ, nói dối rằng cha già ở quê nhà sinh bệnh nặng chịu không nổi cho nên hắn ta phải nhanh chóng trở về, chỉ sợ không kịp gặp mặt lần cuối cùng, chỉ có thể đóng cửa hàng một cách qua loa. Hơn nữa, hắn ta lại tỏ vẻ lo sợ rằng mình không thể quay lại kịp, cửa hàng để không cũng uổng phí, cho nên muốn cho thuê lại ngay trước khi rời đi.
Bởi vì cho thuê gấp, cho nên tiền thuê hắn ta đưa ra rẻ hơn một nửa so với giá thị trường.
Lúc cha mẹ Trần vào trong thành hỏi thăm thì bị Lý Cốc ngoài ý muốn nghe được, nhìn bọn họ tuổi tác lớn, lại còn trông giống như những nông dân thành thật cho nên đã nổi lên tâm tư, cố ý nói tình hình khó xử của mình cho bằng hữu để cho cha mẹ Trần nghe được hắn ta muốn gấp rút cho thuê cửa hàng của mình.
Cha mẹ Trần làm sao phân rõ những thứ này, vừa nghe nói giá rẻ hơn một nửa so với giá thị trường đã vội vàng đuổi theo Lý Cốc hỏi thăm cẩn thận.
Lý Cốc vừa thấy hai người dễ dàng mắc câu như vậy, trong lòng đắc ý không chịu được, vốn dĩ chỉ muốn lừa gạt chút lộ phí về nhà, hắn ta lập tức thay đổi chủ ý - - bạc đã đưa tới cửa thì không nên uổng phí.
Cho nên khi cha mẹ Trần hỏi xem nếu thuê lâu thì có thể đưa ra giá rẻ hơn một chút hay không, Lý Cốc lập tức ra vẻ khó xử, nói rằng nếu có thể thuê năm năm tám năm thì hắn ta cũng không phải không thể đưa ra giá rẻ hơn, thật sự là trong nhà hắn ta còn có một bà mẹ già không thể rời khỏi người, hắn ta sợ rằng sẽ không thể để ý tới cửa hàng bên này trong một khoảng thời gian.
Cha mẹ Trần mừng rỡ trong lòng, dưới sự dẫn dắt của Lý Cốc, cuối cùng lấy giá năm trăm một tháng, thuê tổng cộng năm năm.