Cha Trần lấy ra biên lai do hai người tạm thời viết hôm trước.
Lý Cốc cũng không thèm nhìn: "Đó là bằng chứng do ngươi giả tạo!"
Từ khi xuyên không đến đây, nàng đã kìm nén rất nhiều lửa giận, giờ lại thấy đức hạnh Lý Cốc này, nàng níu lấy cổ áo hắn ta: "Muốn quỵt nợ?"
Lý Cốc bày ra vẻ mặt ta chính là quỵt nợ đấy, ngươi có thể làm gì được ta, hắn ta cho rằng những này là những người nhà quê, không có kiến thức sẽ không dám nháo cho lớn chuyện, nhân tiện nói: "Báo quan đi!"
Hắn ta nói lời thề son sắt, thấy vậy cha Trần lại cảm thấy không nắm chắc -- cũng không phải ông ấy sợ báo quan, mà là sợ hắn ta cấu kết cùng quan phủ, vậy lại thành ra không những không đòi được tiền mà còn bị phạt.
Trần Hi làm sao không nhìn ra những gì hắn ta đang tính toán.
Nàng đang muốn cho tên khốn nạn này ăn vài quyền, trong ánh mắt liếc thấy một người làm công ngắn hạn cách đó không xa, đang chuyển dụng cụ làm bếp, dao phay đặt ngay trong sọt.
Nàng trực tiếp đưa tay rút dao ra.
Trần Hi lúc này tràn ngập lửa giận, có giận vì nội dung cốt truyện, cũng có vì tên vô lại trước mắt này: "Vậy ngươi thử xem, xem ngươi có mệnh tiêu tiền lừa gạt từ nhà ta hay không?"
Một màn đột ngột phát sinh này, chớ nói Lý Cốc, ngay cả cha mẹ Trần cũng không nghĩ tới.
Trần Hi thật sự tức điên rồi.
Đang yên đang lành, rất nhanh nàng sẽ được tốt nghiệp, vậy mà lại xuyên sách.
Hơn nữa, lại còn xuyên vào nhân vật phản diện, lúc nào cũng bị đem ra so sánh với nữ chính một cách ác ý.
Ở trong thôn thì bị người trong thôn chỉ vào mũi mắng, bây giờ một tên vô lại thối tha mà còn dám khi dễ người như vậy.
Cùng lắm thì nàng sẽ chết thôi.
Đối với cuộc sống của người làm nền cho nữ chính này, nhìn nàng giống đang sống rất vui vẻ lắm sao?
Nàng thật sự rất phiền não, lệ khí trong mắt cũng là thật, dao phay trong tay đè lên cổ Lý Cốc.
"Có trả tiền hay không, không trả thì cùng lắm ta lấy một mạng đổi một mạng! Tất cả mọi người đừng hòng sống!"
Lý Cốc là một tên vô lại chuyên hãm hại lừa gạt người khác, nhưng rất tiếc mạng.
Thấy Trần Hi thật sự không sợ chết, hắn ta dám không nhận thì nàng nhất định sẽ cắt cổ hắn ta, hắn ta thấy vậy thì lập tức sợ hãi.
Nhất là khi trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, dòng máu ấm áp chảy vào cổ áo, Lý Cốc bị hù chết, vội vàng cầu xin tha thứ: "Nữ, nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng, ta trả, ta trả!"
"Tiền đâu!" Mắt Trần Hi đỏ au, gắt gao trừng hắn ta.
Lý Cốc run rẩy sờ tay áo.
Rất nhanh đã lấy ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng, cùng một nén bạc.
Chờ sau khi cha Trần thu tiền lại, lúc này Trần Hi mới cầm dao phay đứng lên từ trên người Lý Cốc.
Nàng lấy đao ra, Lý Cốc nhảy dựng lên như khỉ, hắn ta chỉ vào Trần Hi: "Ngươi, ngươi…"
Trần Hi dùng dao chỉ vào hắn: "Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi nghĩ ta không dám tìm đến quê nhà Lâm Thành, Ngô Địa của ngươi gϊếŧ cả nhà ngươi sao?"
Kẻ nghèo sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ kẻ không cần mạng.
Lý Cốc vừa nhìn chính là loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ cứng rắn, nàng mới không sợ hắn ta.
Quả nhiên lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, Lý Cốc lập tức ngậm miệng.
Hắn ta oán hận nhìn chằm chằm Trần Hi một cái, sau đó nhìn về phía cha Trần và mẹ Trần: "Tiền đều đã trả lại các ngươi, còn ở chỗ này làm gì?"
Trần Hi hừ lạnh một tiếng, nói với cha mẹ Trần: "Cha mẹ, chúng ta đi."
"Ai!" Lý Cốc chỉ vào nàng: "Dao phay, của ta!"
Chờ đến khi ra khỏi cửa, Trần Hi mới ném dao phay cho hắn ta: "Đừng nghĩ tới chuyện trả thù, hôm nay nhiều người đều đã nhìn thấy, nhà chúng ta cùng ngươi kết thù, phàm là cha mẹ ta cùng ta xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi chính là ngươi!"
Lý Cốc, chỉ cảm thấy xui xẻo vì con vịt đến tay lại bay mất: "…"