Nghĩ như vậy, mẹ Trần lại càng đau lòng.
Nhìn ra mẹ Trần không còn lo lắng về chuyện thuê cửa hàng, trong lòng Trần Hi cũng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ có điều khúc mắc này của mẹ Trần thì cần có thời gian mới có thể giải tỏa, nhưng chỉ cần nàng sớm làm ăn phát đạt, kiếm được tiền, mẹ chắc chắn sẽ vui trở lại.
Điều này cũng làm cho Trần Hi càng sốt ruột, muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng tình hình trong thành để bắt tay vào việc kinh doanh sớm một chút.
Nếu làm thì vẫn nên tập trung vào lĩnh vực ẩm thực, với vô vàn món ngon thời hiện đại, nàng không tin là không làm ra ăn nên được.
Có điều cụ thể sẽ làm cái gì, làm như thế nào, còn phải điều tra nghiên cứu một phen rồi mới quyết định.
Đợi đến cửa thành, trong lòng Trần Hi đã có một ý tưởng đại khái.
Nhưng chờ sau khi nộp tiền vào thành, Trần Hi ngay cả cửa hàng ven đường cũng không để ý, chỉ một lòng một dạ thúc giục cha Trần nhanh chóng đi đến cửa hàng đã thuê kia.
Trong lòng cha Trần cũng rất gấp.
"Có phải ở phía trước hay không, bên cạnh quán trà Tiểu Lương kia!" Trần Hi tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy hai chiếc xe lừa chở hàng dừng ở bên ngoài một cửa hàng ngừng kinh doanh.
Sau khi cha Trần gật đầu, Trần Hi trực tiếp nhảy xuống từ trên xe, bước nhanh vào bên trong - - phía trước bị đoàn xe chặn đường, đánh xe không nhanh bằng tự mình chạy bộ tới.
Cha mẹ Trần hoảng sợ, cũng lập tức xuống xe, buộc con lừa ở một bên, sau đó vội vàng lo lắng xông tới.
Trần Hi vừa vọt vào cửa hàng đã nhìn thấy bên trong có người đang chuyển đồ ra bên ngoài, một một nam nhân cao gầy, mặt mũi gian xảo đang chỉ huy những người làm công: "Nhanh một chút, lề mề làm chậm trễ bổn đại gia ra khỏi thành, một phân tiền ta cũng không trả cho đâu!"
Mi tâm Trần Hi nhảy dựng, đây là tên lừa đảo kia? Ông chủ Lý trong miệng cha mẹ Trần?
"Ông chủ Lý?" Nàng thử hỏi một chút.
Người đàn ông cao gầy chưa từng gặp Trần Hi, nghe tiếng thì nhìn về phía nàng, thấy là một nông nữ không quen biết, nhướng mày: "Ngươi là ai?"
Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cũng may, bọn họ tới kịp lúc, người còn chưa chạy mất.
Nếu muộn một chút, hắn ta đã cao chạy xa bay rồi!
Trần Hi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng nghẹn một bụng lửa giận dọc đường lập tức vọt tới, mượn lấy sức chạy lấy đà, nàng trực tiếp nhào tới trên người Lý Cốc: "Ngươi là tên lừa đảo khốn kiếp! Trả tiền lại cho ta!"
Lý Cốc căn bản không hề phòng bị, bị Trần Hi nhào tới như vậy, trực tiếp ngã sấp xuống đất, hắn ta nhất thời kêu to: "Thứ gì vậy chứ, lăn xuống cho lão tử!"
Trần Hi đã có phòng bị từ sớm, cưỡi ở trên người hắn ta, gắt gao khóa lấy cổ của hắn ta: "Ngươi có phải đã nhận tiền thuê cửa hàng năm năm của gia đình Trần Đại Loan, thôn Bình Sơn không? Mau trả lại cho ta!"
Nghe nói như thế, Lý Cốc biến sắc, nhưng rất nhanh hắn ta đã bắt đầu phủ nhận: "Người điên này từ đâu tới, nói hươu nói vượn! Cút ngay! Các ngươi nhìn cái gì, mau kéo con điên này xuống!"
Những người bận rộn ra ra vào vào này đều là những người tạm thời đến làm việc ngắn hạn, vốn đã rất ghét Lý Cốc cay nghiệt, nghe hắn ta nói như thế, căn bản không ai cử động.
Ngay khi Lý Cốc chửi ầm lên, cha mẹ Trần cũng vọt vào.
Lý Cốc vừa nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt liền thay đổi.
Nhìn thấy công nhân ra ra vào chuyển đồ, trong lòng cha mẹ Trần còn có cái gì không rõ, ông chủ Lý này rõ ràng chính là muốn chạy trốn.
Sắc mặt cha Trần thật khó coi.
"Ta vừa mới hỏi qua." Cha Trần lớn tiếng nói: "Ngươi căn bản cũng không phải ông chủ của căn nhà này, ngươi chỉ là khách thuê trước mà thôi! Ngươi đã nhận tiền thuê năm năm của ta!"
Lý Cốc trợn tròn mắt: "Ta không biết ngươi, các ngươi đều là những điêu dân, nghèo đến điên rồi cho nên mới lừa tiền của ta!"