Sau khi hạ quyết tâm, lúc này Trần Hi mới vỗ tay đứng dậy rời đi.
Ánh trăng đã treo ở đỉnh đầu, Trần Hi giẫm lên bóng mình từng bước đi ra sân, lúc đóng cửa chính nàng còn do dự có nên khóa cửa hay không.
Bệnh Lục Thời Nghiễn nặng như vậy, trong thôn cũng không có kẻ xấu nào, chỉ sợ ban đêm trên núi có động vật gì chạy xuống, cuối cùng nàng vẫn khéo léo đóng cửa lại từ bên ngoài cho hắn - cùng lắm thì ngày mai nàng trèo tường vào là được.
Làm xong những thứ này, lúc này nàng mới phủi tay, khoác ánh trăng đi về nhà.
Về đến nhà nàng cũng không dám đánh thức bất kỳ ai, vẫn trèo cửa sổ vào phòng.
Lúc nằm trên giường, Trần Hi lúc này mới nhớ tới bệnh của mình, sờ sờ trán, vậy mà đã không còn nóng nữa.
Có lẽ là ông trời hôm nay thấy nàng cứu người làm chuyện tốt, cho nên để cho nàng sống tốt hơn một chút.
Nghĩ như vậy, Trần Hi vui sướиɠ nhắm mắt lại ngủ.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, Trần Hi đã rất mệt mỏi, lúc sắp ngủ, nàng mơ mơ màng màng tự nói với mình, nàng phải nhân lúc trời còn chưa sáng phải thức dậy đi đến Lục gia một chuyến nhìn xem sao.
Thật vất vả bỏ nhiều sức lực như vậy, vừa đút canh sâm vừa đút đồ ăn, hắn cũng đừng chết đấy.
Không đợi nàng tự hỏi tại sao Lục Thời Nghiễn lại rơi vào hoàn cảnh này, nàng đã mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Ánh trăng trong vắt, lẳng lặng l*иg vào thôn Bình Sơn.
Phía tây thôn, Lục Thời Nghiễn đang mê man bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thấy mình ấy vậy mà lại nằm ở trên giường, cảm thấy giật mình.
Ngay sau đó hương vị ngọt ngào trong miệng, làm cho hắn nhất thời nhíu chặt mày.
Hắn đây là đã chết?
Nghĩ như vậy, hắn sờ sờ trán mình, ấm áp, sau đó lại nhìn xung quanh một chút, xác định hắn đang nằm ở trong nhà mình, lúc này mới chắc chắn rằng hắn không chết.
Sau khi chống tay lên giường ngồi dậy, không đợi hắn bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bình nước nóng bốc lên hơi ấm dưới ánh trăng trước giường.
Cái bình được đặt trên lò sưởi.
Trong bếp lò rõ ràng có vết lửa chưa tàn.
Hắn nhớ rất rõ, bếp lò và bình nước đều nằm dưới hiên nhà.
Có người đến nhà hắn lúc hắn ngất xỉu.
Ánh mắt hắn lập tức cảnh giác, nhìn xung quanh một chút, trên bàn đầu giường, thấy được mấy miếng bánh táo đỏ củ từ.
Trong bóng tối, mi tâm Lục Thời Nghiễn chậm rãi nhíu lại.
Bánh táo đỏ củ từ?
Là Lâm Lang đã tới?
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn thả lỏng một chút, cầm một miếng bánh táo đỏ củ từ cắn nhẹ một miếng.
Quả thật rất giống với bánh táo đỏ Lâm Lang lấy cho hắn lúc trước.
Vị hôn thê Thập Bát Nương của hắn hiện tại kinh doanh bán bánh ngọt rất được, Lâm Lang vì cảm tạ việc hắn cho mượn sách, cho nên đã rất nhiều lần mang điểm tâm do chính tay Thập Bát Nương qua cho hắn, bánh táo đỏ củ từ này món điểm tâm đặc trưng của Thập Bát Nương, cũng là loại bánh mà Lâm Lang đưa cho hắn nhiều nhất.
Bây giờ thôn này, ngoại trừ Lâm Lang, cũng không ai đến thăm hắn.
Điểm tâm có hương vị rất ngọt, nhưng bởi vì đã lạnh cứng cho nên khi ăn có chút phí sức, có lẽ là bệnh của hắn đã khiến hắn yếu ớt hơn, cắn một miếng nhưng thật lâu cũng không thể nuốt xuống, hắn chuyển đến bên cạnh bếp lò, rót chén nước ấm từ trong bình, uống một chén nước ấm, ăn một miếng bánh táo đỏ củ từ, lúc này cảm giác đói khát của hắn giảm bớt một chút, sau khi hắn lại uống thêm nửa chén nước nóng, trên người có hơi nóng, bây giờ mới trở lại giường nằm xuống một lần nữa.
Lục Thời Nghiễn cả người mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ hắn nghĩ, nếu ngày mai có thể đi đường được, hắn phải đi tìm Lâm Lang nói cảm ơn.
Nếu không phải Lâm Lang lo lắng cho hắn, hắn hiện tại sợ là ngay cả thi thể cũng lạnh rồi.
Đó là ân cứu mạng.
Có lẽ bởi vì có người nhớ đến, Lục Thời Nghiễn lần này ngủ an ổn hơn rất nhiều.