Đùng một tiếng.
May mắn Trần Hi tay mắt lanh lẹ đỡ về phía sau một chút, nếu không có thể ngã đầu vào thẳng trong vại nước.
Nàng theo bản năng cảm thấy tức giận.
Nhưng ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Lục Thời Nghiễn, còn có cả cặp mắt đỏ ngầu đẫm lệ kia, tức giận của nàng liền tiêu tan.
Thôi quên chuyện đó đi.
Hắn bệnh nặng trong người, tâm tình không tốt, lại gặp phải chuyện đả kích như bị từ hôn, tính khí lớn một chút cũng bình thường.
Đổi lại là nàng, cũng không có khả năng duy trì tâm trạng bình tĩnh được.
Nhìn ánh mắt của hắn giống như ánh mắt của sói con khi bị xâm phạm lãnh địa, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Trần Hi giơ tay ý bảo: "Được được được, ta không chạm vào ngươi, ngươi trước hết bớt giận đã, chậm một chút..."
Đáy mắt Lục Thời Nghiễn lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lẽo và chán ghét lấn át.
Làm bộ làm tịch!
Lục Thời Nghiễn không nói lời nào, Trần Hi cũng không mở miệng nữa, càng không tới gần hắn một bước nào, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn hắn.
Cơn ho vừa rồi như dao cắt tim gan, đã tiêu tốn hết sức lực vốn đã không còn nhiều của Lục Thời Nghiễn, hắn có chút đứng không vững.
Nhưng trước mặt là Trần Hi, hắn không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Giọng nói còn khàn hơn vài phần so với lúc nãy.
Trần Hi vẻ mặt chân thành: "Đến thăm ngươi."
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn rơi xuống túi vải trong tay nàng.
Một góc túi vải bị nới lỏng, lộ ra những túi thuốc bổ quen mắt, sắc mặt hắn càng thêm khó coi: "Không cần, nhà ta không hoan nghênh ngươi."
Trần Hi nhẹ nhàng giải thích: "Ta không có ý quấy rầy ngươi, ta chỉ là muốn trực tiếp nói xin lỗi ngươi."
"Xin lỗi?" Đôi mắt lạnh lùng của Lục Thời Nghiễn hiện ra một tia trào phúng.
Người luôn miệng nói hắn hiện tại chính là đang liên lụy nàng, bây giờ lại chủ động xin lỗi hắn?
"Không cần thiết." Hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi đi đi."
Đúng là một người kiêu ngạo.
Nhưng cũng không thể trách hắn, chuyện này xảy ra với ai thì cũng sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương.
Haiz.
Nàng thở dài trong lòng: "Thật xin lỗi, ta cũng không ngờ rằng việc từ hôn sẽ làm cho ngươi tức giận như vậy..."
Lục Thời Nghiễn cau mày, giận quá hóa cười nói: "Là ngươi cảm thấy Lục mỗ ta hiện tại không xứng với ngươi, là ngươi khăng khăng muốn từ hôn, nếu đã từ hôn thì ngươi còn nói những lời này làm gì?"
Lại nói đến hôn ước này, hắn vẫn luôn không quá để tâm.
Từ lúc sáu tuổi, hắn đã một lòng một dạ tập trung vào việc học hành, cha mẹ hắn cũng không để cho hắn quan tâm nhiều đến chuyện trong nhà, chỉ để cho hắn an tâm đi học, ngay cả chuyện đính hôn, cũng là do cha mẹ hắn đích thân đi thu xếp.
Ở trong mắt hắn, đọc sách mới là chuyện quan trọng nhất, về phần kết hôn, chỉ cần cha mẹ hắn xem trọng là được.
Bởi vì cưới ai đối với hắn mà nói đều giống nhau.
Cha mẹ hắn sẽ không hại hắn, huống hồ hôn sự vốn là do cha mẹ làm chủ, hắn cũng không có dị nghị gì.
Hơn nữa mỗi ngày hắn đều phải đi học, việc học lại nặng nề, cho nên hắn cũng chưa từng để tâm đến hôn ước này.
Cho dù thỉnh thoảng trường học cho nghỉ, ngẫu nhiên gặp được Trần Hi ở trong thôn, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Cứ thế an an ổn ổn trôi qua hai năm, cha mẹ hắn định rằng chờ hắn vượt qua kỳ thi phủ thí, sẽ để cho hắn thành hôn cùng Trần Hi, cưới vợ rồi sẽ có người chiếu cố, ngày sau hắn có thể an tâm đọc sách chuẩn bị thi cử.
Đối với kế hoạch này của cha mẹ, hắn cũng đã đồng ý.
Sau khi hắn thuận lời vượt qua kỳ thi huyện, cha mẹ đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị chuyện thành hôn.
Chỉ là sau đó hắn bị bệnh, chờ đến khi hắn khỏi bệnh, lúc chuẩn bị cho kỳ thi phủ thí, cha mẹ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, cả hai cùng qua đời.