Phu nhân Vinh Quốc Công lập tức nổi giận như sấm.
Nhưng sau cơn giận, bà lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Vốn dĩ Tô Mạn Mạn đồng ý quá nhanh, bà còn thấy nghi ngờ, nay xảy ra chuyện này, mới hiểu rằng tiểu cô nương thật không muốn xung hỷ, cũng chẳng có chút tình cảm nào với Lục Nghiên An, thậm chí còn oán hận hắn.
Như thế lại tốt.
Phu nhân Vinh Quốc Công bình tĩnh lại, bà vuốt chuỗi tràng hạt, từ từ nhắm mắt nói: “Hậu viện này cũng cần quản lại cho nghiêm, những chuyện tư tình như vậy không thể dung thứ.”
Chuyện nha hoàn với thị vệ hay những nam nhân bên ngoài tư tình vốn dĩ không hiếm, người trên biết nhưng đôi khi chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Giờ đây, phu nhân Vinh Quốc Công đã lên tiếng, thì lần này thực sự muốn dẹp loạn phong khí bất chính này rồi.
Chỉ là, mục đích thực sự của bà, e rằng chỉ nhắm vào Tô Mạn Mạn mà thôi.
Ánh mắt Lý ma ma trở nên sắc bén, bà đáp: “Vâng.”
Thật tội nghiệp cho cô nương kia, tưởng rằng được tự do thì có thể thoát khỏi phủ Vinh Quốc Công, lại quên mất rằng dù là dân lành hay tiện dân, công phủ muốn xử lý thì cũng chỉ cần nhấc ngón tay.
Tống Minh Lý hớn hở cầm địa chỉ rời khỏi phủ, hắn cũng chẳng nghi ngờ tại sao một nha hoàn trong công phủ lại giấu tiền dưới gốc cây ngoài thành, trong đầu hắn giờ chỉ toàn là tiền bạc.
Nhưng đào suốt cả đêm, cái hố to đùng cũng chẳng có gì cả.
Hắn trở lại phủ Vinh Quốc Công, vừa bước vào cổng, đã bị đám nô bộc xông ra tóm lấy, bảo rằng hắn trộm cắp tài sản trong phủ.
Tống Minh Lý toát mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Tô Mạn Mạn đã tố cáo hắn? Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc bội thì mới hiểu, đây là một màn vu oan.
Bị trói trên ghế còn có mẹ hắn, Chu ma ma.
Chu ma ma bị bịt miệng, nhìn thấy con trai cũng bị trói chặt như lợn chết mà đưa vào, lập tức vùng vẫy, bị Lý ma ma bên cạnh đánh cho hai bạt tai, rồi cũng phải ngoan ngoãn im lặng.
Tô Mạn Mạn là người cuối cùng bị đưa vào, thấy cảnh tượng trong sân, nàng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ ngay xuống đất.
Nơi này có bóng cây mát mẻ, chứ đâu giống chỗ của Tống Minh Lý và Chu ma ma, bị phơi nắng đến đỏ như mông khỉ.
Mỹ nhân muốn đứng lên, nhưng vì quá sợ hãi mà không tài nào đứng dậy nổi, ngay cả bò cũng không bò được.
Mặt nàng ta vốn dĩ quá đỗi ngây thơ lừa người, phu nhân Vinh Quốc Công phất tay nói: “Thôi, cứ quỳ đó đi.”
Tô Mạn Mạn ngoan ngoãn quỳ yên, rồi quay đầu, liếc mắt liền thấy Tống Minh Lý và Chu ma ma đang bị trói chặt trên ghế dài.
Chậc chậc chậc.
Mỹ nhân đầy vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Không phải ta, ta không trộm! Ta không trộm gì cả!” Tống Minh Lý vẫn đang gắng sức biện minh.
Phu nhân Vinh Quốc Công cười khẽ: “Đừng tưởng ta không biết chuyện của các ngươi.”
Mỹ nhân mặt mày tái nhợt, càng không thể đứng lên.
Quỳ không thoải mái, đành nghiêng người sang bên nằm bẹp.
Tiểu cô nương có vẻ bị dọa sợ hãi, bàn tay trắng nõn chống dưới đất, quỳ cũng không nổi.
Tống Minh Lý liền ngộ ra, phu nhân Vinh Quốc Công rõ ràng là nhằm vào hắn mà đến.
Hắn nhìn Tô Mạn Mạn đang quỳ gục bên cạnh, nghĩ đến chuyện xung hỷ, “Ta và nàng ấy chẳng có quan hệ gì cả... u u u.”
Miệng Tống Minh Lý bị bịt lại.
Mỹ nhân thấy vậy, bò lên phía trước vài bước, hai mắt đẫm lệ: “Phu nhân, xin người... cầu xin người...”
Sàn gạch này cũng nóng quá rồi chứ? Tiến lên chút nữa vậy.
“Ngươi càng cầu xin ta, hắn sẽ càng bị đánh đau hơn.” Phu nhân Vinh Quốc Công dường như rất hưởng thụ chuyện đánh gãy đôi uyên ương, có lẽ do bình thường ăn chay niệm Phật quá nhiều, đè nén bản tính, nay gặp chuyện này, cần phát tiết cho thỏa lòng.
Tô Mạn Mạn nghe xong, lập tức tỉnh táo, giọng cao vυ"t như âm nữ, “Phu nhân, xin người tha mạng!”
Tiếng kêu xé ruột xé gan của Tô Mạn Mạn làm phu nhân Vinh Quốc Công suýt đánh rơi chén trà trong tay.
Bà cúi mắt nhìn Tô Mạn Mạn, mỹ nhân ôm ngực, rõ ràng bi thương tột độ, sắp sửa ngất đi.
Xem ra đây là tình yêu chân thật, cũng là do bất ngờ mà ra.
Bên kia, tên nô bộc to con nghe thấy lời chủ nhân, trừng mắt một cái, dốc hết sức lực giơ cây gậy trong tay đánh xuống.
“Bốp!” một tiếng, gậy gãy đôi, Tống Minh Lý ngất lịm.
Tô Mạn Mạn nuốt một hơi dài qua cổ họng rát bỏng.
Thật là sảng khoái.
Rồi nàng lại giả vờ bi thương tột độ, đưa tay về phía Tống Minh Lý, nhưng vì quá đau lòng mà mắt nàng lật lên, lăn ra ngất trên nền đất đã được nàng âm thầm dọn sạch từ trước.
Phu nhân Vinh Quốc Công để giữ gìn danh tiếng công phủ, chỉ nói rằng Chu ma ma và Tống Minh Lý ăn cắp đồ, nhưng vì hai người đã trả lại, nên chuyện này coi như bỏ qua, không truy cứu nữa.
Chu ma ma và Tống Minh Lý bị đánh đến da tróc thịt bong, nằm bẹp trên giường không xuống nổi.
Tống Minh Lý âm thầm nguyền rủa, “Chờ ta làm tới chức Thủ Phụ, ta sẽ diệt cả nhà bọn ngươi!”
Chu ma ma nằm cạnh cũng gật đầu tán đồng, “Đúng vậy!” rồi nói thêm, “Tất cả đều là lỗi của con tiểu tiện nhân Tô Mạn Mạn!”