Chương 31

Tô Mạn Mạn mím môi, yếu ớt cuộn mình lại như cái bánh chưng.

Cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo.

Tiểu nương tử không nói gì, trong phòng rơi vào tĩnh lặng.

“Con gà này mỗi lần ăn được bao nhiêu con rết?”

Con gà trống bị trói chặt và bịt miệng lại ở góc phòng, không thể kêu lên.

Tô Mạn Mạn trốn trong chăn suy nghĩ một lúc, nói: “Ta cũng không biết, chắc là ăn được khá nhiều…” Nói đến một nửa, nàng chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn Lục Nghiên An.

Nam nhân ngồi đó, mỉm cười nhìn nàng.

Khoảnh khắc đó, ánh sáng chiếu lên người hắn, Tô Mạn Mạn cảm thấy như đang nhìn thấy thần tiên.

“Ngươi, ngươi…”

“Ta làm sao?” Nam nhân nghiêng đầu, vì động tác trẻ con này mà khí chất thanh lãnh bẩm sinh như Phật tử trên người hắn tan biến, để lộ ra sự ấm áp đời thường.

“Ngươi giữ con gà này, chính là để ăn mấy con rết bị người ta thả vào đúng không?”

Mắt tiểu nương tử từ từ ướt đẫm.

Tô Mạn Mạn cuối cùng đã xác định, nàng đã tìm được người đó.

Cảm giác tri kỷ vượt qua thời gian và không gian khiến Tô Mạn Mạn cảm động đến rơi nước mắt, suýt nữa ôm chầm lấy Lục Nghiên An gọi một tiếng “cha!”

May thay, nàng kiềm chế được.

“Đúng là đời người vô thường, lòng vòng rối ren!” Tô Mạn Mạn vỗ giường đứng dậy, “Chi bằng chúng ta ăn tiệc nướng mà nói chuyện?”

...

“Trước khi xuyên sách, huynh làm nghề gì?”

Trước bếp nướng sắt, miếng thịt bò tươi được cắt thành từng miếng nhỏ như đậu hũ, Tô Mạn Mạn cẩn thận lật trở từng miếng thịt bằng cái kẹp trong tay.

Thịt bò nướng xèo xèo tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Bên cạnh là rau diếp tươi, mới nhổ từ ruộng lên, căng mọng mang vị ngọt mát của suối.

Phía bên cạnh là các loại nước sốt.

Gia vị của thời cổ đại không hề thua kém hiện đại, đặc biệt là trong phủ công quý phái như thế này, dù sao thì trong “Hồng Lâu Mộng” chỉ một quả cà tím thôi cũng phải qua chín mươi chín tám mươi mốt công đoạn chế biến.

“Người bình thường.”

“Ta cũng là người bình thường.”

“Haiz, huynh biết không? Lục Cẩm Trạch trước khi xuyên sách là tổng tài, loại người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, quyết đoán lạnh lùng.” Tô Mạn Mạn gắp một miếng thịt bò nướng chín bỏ vào chén mình, rồi dùng rau diếp gói lại, há miệng to ăn.

“Ưm… ngon quá.”

Đã lâu không được ăn thịt, hai má Tô Mạn Mạn phồng lên như con sóc, mãn nguyện nheo mắt.

Thịt bò mềm mại, tan ngay trong miệng, kết hợp với rau diếp, không hề ngấy, quả thật hoàn hảo!

Lục Nghiên An chống cằm, ngồi trên xe lăn, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

Tô Mạn Mạn nhìn biểu cảm của hắn, ánh mắt xuyên qua thân thể hắn, nhìn thấy nén hương đang tỏa khói không xa.

Tô Mạn Mạn đã thử hai lần.

Lần đầu tiên, nàng đến gặp Vinh Quốc Công phu nhân, sau đó bị dị ứng.

Lần thứ hai, tức là lần Giang Họa Sa bị đánh, sau khi trở về nàng cũng bị dị ứng, điều này chứng tỏ nén hương bên Vinh Quốc Công phu nhân có vấn đề.

“Nén hương bên phu nhân là do huynh sai người đổi phải không?”

Nam nhân cúi đầu, nhẹ gật, sau đó nhìn Tô Mạn Mạn, dường như đang chờ phản ứng của nàng.

Tô Mạn Mạn lập tức nói: “Ta thấy huynh không sai, bà ta muốn huynh chết, huynh không thể ngồi yên chịu chết được. Đúng, huynh không sai.”

Tiểu nương tử khẳng định.

Chân mày nam nhân giãn ra, giống như chiếc đèn l*иg thêu bóng bên giường hắn, tỏa ra quầng sáng ấm áp và mềm mại, đẹp đẽ vô cùng.

Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra nàng đang lộ rõ vẻ căng thẳng.

Miếng thịt trên vỉ nướng hơi cháy khét, tiểu nương tử vội vàng gắp lên bỏ vào chén của Lục Nghiên An.

“Ta thân thể yếu, không ăn được đồ mặn.”

“Ồ ồ.” Tô Mạn Mạn lấy miếng thịt lại, “Vậy ta tự ăn.”

Nàng gắp miếng thịt đưa vào miệng, “Xì”, khóe miệng bị bỏng nhẹ, Tô Mạn Mạn không muốn nhả ra, thổi nhẹ vài hơi rồi lại nhét vào miệng.

Giữa hai người lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

“Thật ra, ta chỉ cần tự bảo vệ mình đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Nam nhân cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi chân gầy guộc của mình. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể rời khỏi chiếc xe lăn, thậm chí có thể phải ngồi trên xe lăn này suốt đời.

Không, hắn vốn dĩ không có cả một đời, theo diễn biến cốt truyện, hắn chỉ còn sống được nhiều nhất ba tháng nữa mà thôi.

Tô Mạn Mạn cảm thấy cơn đau như thắt lại trong lòng.

Ba tháng.

Nàng vừa mới gặp lại người đồng hành của mình, vậy mà hắn lại sắp rời xa nàng mãi mãi.

Nếu chưa từng có, Tô Mạn Mạn có lẽ sẽ không bi quan đến thế. Nhưng khi đã có, nàng không muốn mất đi lần nữa.

“Chúng ta có thể nghĩ cách mà.” Giọng tiểu nương tử khô khốc.

“Chúng ta?” Lục Nghiên An bắt lấy từ khóa này, “Nàng nguyện ý giúp ta?”

Tô Mạn Mạn suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Vậy huynh muốn làm gì?”

“Tự bảo vệ mình.”

Tình cảnh của Lục Nghiên An không giống Tô Mạn Mạn, hắn là đối tượng bị Lục Cẩm Trạch và Giang Họa Sa giám sát chặt chẽ. Lục Nghiên An không chết, Lục Cẩm Trạch sẽ không yên tâm. Còn nàng chỉ là một nhân vật phụ, nếu ẩn nấp kỹ càng, có thể sống đến ngày nhận được căn biệt thự triệu đô.

Nhưng nếu vậy, nàng sẽ phải trơ mắt nhìn người nam nhân trước mặt chết đi.

Người bạn duy nhất của nàng.

.

Cả bữa tiệc nướng, toàn bộ thịt đều vào bụng Tô Mạn Mạn.

Thân thể thỏa mãn rồi, nhưng lòng lại vẫn mệt mỏi.

Tô Mạn Mạn không đưa ra câu trả lời chính xác nào cho Lục Nghiên An.

Nàng sợ hãi, sợ rằng mình không thể trở thành đồng hành của hắn, không thể giúp hắn tự bảo vệ bản thân.

Dù sao, nàng cũng chỉ là một tác giả tiểu thuyết mạng nghèo khổ thích buông bỏ, thậm chí còn là loại tiểu phế vật suýt chết đói phải ra ngoài tìm việc nhưng không may lại bị xe đυ.ng chết, huhu.

Có lẽ vì đã lâu không ăn thịt, nên nửa đêm Tô Mạn Mạn bắt đầu đau bụng.