Chương 18

Tống Minh Lý vẫn không chịu buông tha, “Mạn Mạn, dạo này ta khổ học, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, chính là để đem lại tương lai tốt đẹp cho nàng.”

Ngươi có thể mua cho ta căn biệt thự giá hàng trăm triệu không?

Khỉ thật! Toàn là vẽ vời.

“Đáng tiếc ta không có tiền, đến sách mới ra ở thư trai cũng không mua nổi.”

Tô Mạn Mạn: …

“Còn viên đá mà nàng cho ta lần trước, ta mang đến tiệm cầm đồ, họ không những không cho ta đồng nào mà còn đuổi ta ra khỏi cửa. Mạn Mạn, còn năm lượng bạc lần trước…”

“Có người đến.” Tô Mạn Mạn đột nhiên nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.

Tống Minh Lý làm chuyện mờ ám nên giật mình quay lại nhìn, hắn ngó mãi cũng không thấy ai, khi quay đầu lại thì Tô Mạn Mạn đã biến mất.

Trong Thanh Trúc Viên, một hắc y nhân lộn qua cửa sổ vào, quỳ xuống trước giường.

“Công tử.”

Tấm rèm mỏng che đi chiếc giường lớn, mơ hồ hắt ra một bóng người mờ ảo. Nam nhân dựa vào đầu giường, từ tốn mân mê chuỗi Phật châu trong tay, hỏi, “Người đâu?”

“Đang cùng Tống Minh Lý tư hội ở vườn hoa nhài.”

“Bộp” một tiếng, chuỗi Phật châu trong tay nam nhân lập tức ngừng lại.

Hắn cụp mắt xuống, khóe môi cong xuống lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Ngọn đèn nhỏ bên giường bỗng lúc sáng lúc tối, trong một khoảnh khắc, hắc y nhân quỳ dưới đất cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, cúi đầu thấp hơn.

Bóng đen sau rèm chiếu cả lên người Lục Nghiên An.

Cuối cùng, sau một hồi lâu, nam nhân chậm rãi thốt ra hai chữ, “Đi đi.”

“Vâng.” Hắc y nhân thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Khoan đã.”

“Hãy mang hết mọi thứ trong phòng này đi, trừ chăn gối trên giường ta.”

Hắc y nhân: ???

.

“Đi đâu rồi?”

Đêm khuya canh ba, nam nhân không ngủ mà lại ngồi tựa vào đầu giường với một ngọn đèn nhỏ, trông hệt như một thiếu phụ đáng thương chờ đợi người chồng lạc lối của mình trở về.

Tô Mạn Mạn vừa bước vào, lòng đã cảm thấy có chút chột dạ.

“Cho mèo ăn.” Nàng vừa quan sát biểu cảm của nam nhân vừa giải thích.

“Vậy sao.” Nam nhân nghịch chuỗi Phật châu trong tay rồi nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ quái, Tô Mạn Mạn đứng ngẩn ngơ, tiến cũng không xong mà lui cũng không đặng.

Bỗng nhiên, nam nhân lại mở miệng, “Xin lỗi.”

Hửm?

“Ta không ngăn được chuyện nàng phải làm lễ xung hỉ cho ta, khiến nàng phải chịu uất ức.”

“Không liên quan gì đến công tử, lúc ấy người còn đang hôn mê, nào có biết gì đâu.”

Nam nhân hạ mắt, “Đó cũng là lỗi của ta, là ta liên lụy nàng. Nếu nàng muốn, ta có thể cùng nàng hòa ly…”

“Không được!” Tô Mạn Mạn nhanh chóng ngăn lại.

Huynh mà hòa ly với ta, thì biệt phủ rộng lớn của ta phải làm sao đây? Ta tay trói gà không chặt, chỉ có chút nhan sắc, ra ngoài thế nào cũng bị bắt đi làm chuyện xấu. Dù không ra ngoài, với nhan sắc này, cũng dễ bị người ta ép làm thϊếp.

“Thϊếp chỉ muốn chăm sóc tốt cho công tử.” Tô Mạn Mạn nói với vẻ thành khẩn.

Lục Nghiên An nhìn nàng, dường như muốn phân biệt điều gì, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, rồi nói, “Thân thể ta chưa khỏe, đành để Mạn Mạn phải chịu ủy khuất mà ngủ ngoài gian phòng.”

Khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn trông thật hư ảo, trong đôi mắt ấm áp như nước dường như ẩn chứa một loại cảm xúc mà Tô Mạn Mạn không tài nào hiểu được.

Quả là một kẻ lãnh đạm!

Không có ủy khuất, một chút cũng không.

“Công tử nghỉ ngơi tốt.”

Mỹ nhân vui vẻ rời đi.

Sau tấm màn, nam nhân chăm chú nhìn bóng nàng, ngón tay nắm chặt chuỗi Phật châu đến mức tái nhợt.

Chăn gối trên sạp La Hán đã biến mất.

Tô Mạn Mạn sợ quấy rầy Lục Nghiên An nên đợi khi hắn ngủ say mới bước vào mở tủ quần áo, muốn xem chăn gối có được đặt trong đó không.

Nhưng bên trong tủ hoàn toàn trống rỗng, ngay cả chăn gối của tối hôm qua cũng không còn.

Chuyện này là sao?

Có nên gọi người mang chăn gối đến không? Nghĩ đến vị thế của mình trong phủ, Tô Mạn Mạn quyết định từ bỏ.

Nàng ủ rũ quay lại sạp La Hán, tấm sạp cứng ngắc, khiến toàn thân nàng đau nhức.

Đêm đó, Tô Mạn Mạn trằn trọc không ngủ được. Vì sợ làm ồn đến Lục Nghiên An, nàng không dám động đậy nhiều, sáng hôm sau thức dậy với gương mặt uể oải, cả người càng ủ rũ.

Rồi nàng nhìn thấy Lục Nghiên An, mặt hắn tái nhợt yếu ớt, quầng mắt lại thâm xanh.

Rõ ràng người ngủ không ngon là nàng, tại sao hắn lại cũng trông như cả đêm không ngủ? Tối hôm qua rõ ràng hắn không hề động đậy, nàng còn tưởng hắn ngủ rất sâu.

“Mạn Mạn ngủ không ngon sao?” Nam nhân đột nhiên dịu dàng hỏi.

Tô Mạn Mạn hơi tủi thân, “Có một chút.”

“Ồ.”

Tô Mạn Mạn: ???

Rồi sao? Chỉ thế thôi? Tính cách hiền lành của huynh đâu rồi? Biến mất rồi sao?

Vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi “Mạn Mạn, sao nàng lại không ngủ ngon?”, nhưng thấy hắn thờ ơ như vậy, Tô Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị đè nén, càng thêm tủi thân.

Hôm đó, Tô Mạn Mạn rũ rượi như một cây cải xanh bị héo.

Lục Nghiên An dường như lại trúng độc, cả ngày chẳng nói gì với nàng.

Tô Mạn Mạn thấy buồn chán, liền ra ngoài dạo chơi.

Nàng vừa đi khỏi, hắc y nhân liền lẻn vào qua cửa sổ.

“Công tử.” Hắc y nhân dâng thứ trong tay lên cho Lục Nghiên An.

“Đây là cái gì?”

“Là đá.”

Lục Nghiên An liếc nhẹ hắc y nhân, như thể muốn nói, “Thứ này còn cần ngươi phải nói?”

Hắc y nhân vội giải thích, “Đây là viên đá mà Tô Mạn Mạn đưa cho Tống Minh Lý, nói là có giá bảy lượng bạc, là vật của Lý mama, nhưng Lý mama không hề có món này.”

Lục Nghiên An sờ viên đá, đột nhiên bật cười.

Hắc y nhân: ???

Nam nhân ném viên đá trở lại cho hắc y nhân, chậm rãi lau tay, hỏi, “Chăn gối đêm qua ngươi đã đặt đâu?”

Hắc y nhân: ???