Chương 11

Theo thiết lập trong “Đế Sư,” nha hoàn này đóng vai trò thúc đẩy tình cảm nam nữ chính. Khi Giang Họa Sa đã liếʍ chân Lục Nghiên An bao nhiêu năm mà nam nhân vẫn vô tình, nàng định từ bỏ, thì nha hoàn này bất ngờ xuất hiện âm mưu hạ độc, dù không thành, nhưng cũng khiến Lục Nghiên An thể hiện được chút khí chất bạn trai.

Vì thế, Giang Họa Sa mới hiểu rằng, dù có lẽ hắn không yêu nàng, nhưng cũng sẽ không yêu bất kỳ ai khác.

Nên hắn mãi mãi là của nàng, không ai có thể cướp đi.

Đến đây, “Đế Sư” kết thúc viên mãn.

Còn trong “Xưng Đế,” vì người cưới Lục Nghiên An là Tô Mạn Mạn, nên đối tượng báo thù của đại nha hoàn chính là nguyên chủ Tô Mạn Mạn. Nguyên chủ tính tình nhu nhược, thường xuyên bị đại nha hoàn bắt nạt đến khóc ròng mà không thể phản kháng, đành chịu cảnh khóc lóc đêm ngày.

Cuối cùng, đại nha hoàn còn theo nguyên chủ vào biệt phủ, tiếp tục hành hạ nàng.

Chao ôi, đều là phụ nữ với nhau, sao phải làm khổ nhau như vậy chứ?

Đại nha hoàn tên gọi Vãn Tinh, dung mạo xinh đẹp, thân hình mềm mại, trong đôi mắt không giấu nổi sự cao ngạo.

Dù là nha hoàn, nhưng Lục Nghiên An đã cho Vãn Tinh học chữ, khiến nàng tự nhận mình không giống các nha hoàn khác, dù không thể làm chính thất, nhưng làm thϊếp thì chắc chắn được.

Vãn Tinh không ngờ một nha hoàn như Tô Mạn Mạn lại thực hiện được ước mơ của mình.

Nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn thôi mà! Chỉ vì nàng sinh vào giờ, ngày, tháng, năm âm thôi sao?

Vãn Tinh không che giấu sự phẫn nộ trên khuôn mặt, ánh mắt như súng máy quét về phía Tô Mạn Mạn.

Tô Mạn Mạn cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Công tử Tống... thế nào rồi?”

Vãn Tinh ngớ người, “Tống Minh Lý? Hắn và cha mẹ đã bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi.”

Tống Minh Lý từng có ý định tán tỉnh Vãn Tinh, nhưng bị nàng mắng chạy mất, vì vậy, Vãn Tinh biết rõ người này.

“Vậy... vậy thì tốt rồi...” Mỹ nhân cầm bát thuốc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Vãn Tinh nhìn nàng đầy nghi hoặc, “Ngươi...”

“Không phải, không phải đâu.” Tô Mạn Mạn lập tức chối bay chối biến.

Vãn Tinh hiểu ra, nữ nhân này có mối quan hệ mờ ám với Tống Minh Lý.

Tống Minh Lý quả thật là kẻ miệng lưỡi trơn tru, trong phủ đã lừa gạt không ít nha hoàn, chẳng lẽ ngay cả đại nãi nãi mới này cũng không thoát?

Vãn Tinh nắm được sai sót của Tô Mạn Mạn, lập tức đe dọa: “Ngươi dám tư thông với Tống Minh Lý? Ta sẽ đi mách với phu nhân.”

Vãn Tinh vốn nghĩ nàng ta sẽ hoảng sợ, không ngờ mỹ nhân chỉ đỏ hoe mắt, khẽ lắc đầu, “Phu nhân đã biết rồi, nếu không phải vì sự an nguy của công tử Tống, ta cũng sẽ không...” Nói đến đây, mỹ nhân đau xót quay đầu nhìn về phía Lục Nghiên An đang nằm trên giường.

Vãn Tinh hiểu ra, Tô Mạn Mạn vẫn còn tình cảm với Tống Minh Lý, phu nhân dùng hắn để uy hϊếp nàng chấp nhận xung hỷ.

Chẳng trách Tống Minh Lý lại xảy ra chuyện.

Trong khoảnh khắc, Vãn Tinh nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tô Mạn Mạn, trong lòng nảy sinh vài phần đồng cảm.

“Tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ chăm sóc đại công tử thật tốt.” Tô Mạn Mạn rưng rưng nhìn Vãn Tinh, “Ta đã chấp nhận số phận rồi.”

Biệt phủ lớn cả trăm tỷ, không nhận thì đúng là ngốc!

Vãn Tinh vốn định dạy dỗ, hành hạ Tô Mạn Mạn một trận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, không tự lo nổi cho mình của nàng, trong lòng nàng thở dài, cả hai chẳng phải đều là những người không thể làm chủ số phận sao.

Vãn Tinh vốn không phải là kẻ tâm địa ác độc, chỉ là quá si mê, vì tình mà bị che mờ lý trí.

Ngoài cảm giác đồng cảnh ngộ, Vãn Tinh còn sinh ra một cảm giác tiếc nuối và giận cho sự yếu đuối không tranh đấu của nàng.

“Tên Tống Minh Lý đó ở ngoài còn có mấy nha hoàn khác, ngươi không biết sao?”

Mỹ nhân ngỡ ngàng mở to đôi mắt, “Tỷ nói gì cơ?”

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Tô Mạn Mạn, trái tim sắt đá của Vãn Tinh cũng không khỏi mềm lại, không hiểu sao trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ “sao người này lại ngốc đến vậy, sao ta lại muốn thương xót nàng thế này” rồi tiếp tục nói: “Ta nghe nói hắn còn cặp kè với tiểu thư đích nữ của Hầu phủ, sắp trở thành con rể nhà giàu rồi.”

Nghe tin sét đánh ngang tai, Tô Mạn Mạn lảo đảo suýt ngã, bát thuốc trong tay cũng bị đổ.

Vãn Tinh vội vàng lao tới đỡ lấy bát thuốc suýt rơi xuống đất, “Bát thuốc ta vừa mới sắc xong!”

“Xin lỗi... ta...” Tô Mạn Mạn run rẩy, dường như sắp ngất.

Vãn Tinh vội dìu nàng ngồi xuống ghế thêu nghỉ ngơi.

“Thôi bỏ đi, ta đi sắc lại bát khác.” Dừng một chút, Vãn Tinh nhìn Tô Mạn Mạn từ đầu đến chân, “Ngươi chăm sóc đại công tử cho tốt, đừng có làm chuyện gì mờ ám.”

“Tất nhiên không dám.” Tô Mạn Mạn vội vàng xua tay.

Vãn Tinh bưng bát thuốc rời đi.

Tô Mạn Mạn ngó nghiêng nhìn quanh, thấy người đã đi thật rồi, liền vội vàng quay lại bên Lục Nghiên An, dùng tay áo lau mặt cho hắn.

“Phù phù…” Thổi thổi sạch sẽ, không sao rồi.

Dưới góc nhìn mà Tô Mạn Mạn không thấy, hàng lông mi đen như cánh bướm của nam nhân khẽ run nhẹ.

Lục Nghiên An ngoài đại nha hoàn Vãn Tinh, còn có tiểu tư Triệu Dược.

Hai người này đều là tâm phúc thân cận của hắn.

Hiện tại, sau khi Tô Mạn Mạn gả vào Lục Nghiên An, nữ chính Giang Họa Sa dưới thân phận nha hoàn của nàng cũng chuyển vào Thanh Trúc Viên sống cùng.