Chương 4

Năm giác quan của Alpha phát triển hơn Beta, Omega, chưa kể đến Trình Mặc còn là Alpha cấp cao. Khi ánh mắt Đường Lý vừa rơi xuống trên mặt mình, Trình Mặc đã cảm giác được. Trong ấn tượng của hắn, trợ lý nhỏ không có cảm giác tồn tại này lúc trước rất thành thật, vì sao gần đây lại không biết tự kiềm chế mình như thế?

Làm trợ lý sinh hoạt, ngoại trừ những việc như bưng trà rót nước, sắp xếp bữa ăn, kỳ thật việc phải làm cũng không nhiều, chuyện riêng tư hơn một chút đều giao cho Từ Thanh làm. Trở về văn phòng liên hệ mấy công ty xa xỉ đưa quần áo nam thương gia mới đưa tới đây, Đường Lý liền luyến tiếc trở về nhà thuê của mình chuẩn bị cơm trưa cho Trình Mặc.

Bạn có dám tin không? Đường Lý bỏ ra một số tiền khổng lồ thuê một căn nhà bên cạnh khoa học kỹ thuật Hoàn Vĩ, chính là vì mỗi buổi trưa có thể nấu cơm cho Trình Mặc ăn. Người như hắn thiếu một bữa cơm của cậu sao? Vốn công ty có nhà hàng Michelin chuyên dụng có thể cung cấp dịch vụ giao đồ ăn, chỉ vì một ngày nào đó Trình Mặc ăn cơm cau mày, nói món ăn nào đó làm không đúng vị, Đường Lý lập tức nhận làm bữa trưa hàng ngày cho Trình Mặc.

Đường Lý chỉ muốn hoàn thành kịch bản máu chó này nhanh nhanh mà còn trở về, vì sao phải để cho cuộc sống xuyên sách vốn đã bi thương của cậu càng thêm tồi tệ hơn? Cậu rất khó tưởng tượng Đường Lý đã dùng những tình cảm ngưỡng mộ sâu sắc của mình như thế nào để làm mỗi bữa cơm trưa, hơn nữa còn kiên trì hơn một năm, thậm chí Trình Mặc căn bản không biết bữa trưa mỗi ngày là cậu làm. Mặc dù sau khi Đường Lý xuyên sách, cậu có được kỹ năng của Đường Lý, đáng tiếc không có tình cảm giống như cậu ta, đối với cậu mà nói mỗi ngày nấu cơm hoàn toàn là gánh nặng và phiền toái.

Mấy bộ truyện ngắn như thế này thường không miêu tả rõ mỗi ngày trôi qua như thế nào, tác giả thường dùng "chớp mắt", "một khoảnh khắc" để kết nối cốt truyện, nhưng đối với các nhân vật trong văn bản, đây là quá trình không thể nhảy cóc, để đạt được những nút thời gian quan trọng này, mỗi ngày mỗi phút đều phải trải nghiệm cá nhân. Đừng nhìn Đường Lý ở lại một tháng, trong tiểu thuyết cũng chỉ được miêu tả bằng một câu...

Cuộc sống chính là như vậy, không biết khi nào sẽ đánh cậu một cái thật mạnh, ví dụ như Đường Lý trước đây sống trong đường đột nhiên biến thành tồn tại dư thừa; Ví dụ như thật vất vả mới có thể sống một cuộc sống có chút màu sắc ở Hải Thành, đột nhiên xuyên sách biến thành một Beta khốn khổ.

Đường Lý vì sao gọi là Đường Lý, kỳ thật chính là hài âm "Đường Lý", khi mới sinh ra, cha mẹ muốn cuộc sống của cậu giống như trong mật ong, vì vậy cậu mới được đặt tên là Đường Lý. Cho đến khi học xong trung học cơ sở, Đường Lý đã rất hạnh phúc. Đến trung học phổ thông Đường Lý ở lại trường, năm lớp mười hai lại đi nơi khác tham gia huấn luyện thi mỹ thuật, thời gian ở nhà rất ít, cậu cho rằng tất cả vẫn như cũ. Kết quả chờ khi thi đại học xong, ba mẹ mới nói cho cậu biết, hai người đợi cậu lên năm nhất đại học liền ly hôn, bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, hai người hẹn nhau ngày lễ tết Đường Lý về nhà vẫn duy trì biểu hiện ở cùng một chỗ. Lúc đó Đường Lý mới biết được, một năm sau khi ly hôn, ba cậu tái hôn, chỉ là lĩnh chứng không làm tiệc rượu. Mẹ cậu cũng tìm hiểu người mới, đã đến mức nói chuyện hôn nhân rồi. Buồn cười là cậu thế mà lại hoàn toàn không biết gì, còn phải cảm ơn hành động "không nói" củacba mẹ.

Trong mắt ba mẹ, cho dù ly hôn, Đường Lý cũng là con trai của bọn họ, sau này cậu sẽ có hai gia đình. Nhưng trên thực tế, cả hai gia đình mà ba mẹ xây dựng lại đều không thuộc về mình. Kỳ nghỉ đông năm nhất về nhà cậu mới lúng túng phát hiện, đối với gia đình mới của ba mẹ mà nói, cậu đều là người ngoài và là khách thôi, ba dượng, mẹ kế cũng không hy vọng Đường Lý bước chân vào hôn nhân của họ. Quan hệ với ba mẹ sau khi họ có con lại càng xa cách hơn, sau khi tốt nghiệp đại học, Đường Lý không chút do dự lựa chọn đi Hải Thành phát triển, không cần phải làm cho mọi người khó xử.

Khi cuộc sống cho cậu một đòn đánh nặng nề, không phải cậu không đau buồn, lau khô nước mũi và nước mắt, tiết kiệm một chút. Chờ đến đòn đánh phía sau nặng nề hơn lại khóc cũng chưa muộn. Đường Lý bỏ thức ăn đã nấu xong vào hộp cơm chuyên dụng, đóng gói cho mình một phần, tức giận đóng cửa đi về phía công ty.