Chương 22:

Hai vợ chồng vừa đến nơi, Trương Hồng Mai và Trương Tân Dân đã xông đến, đặc biệt là Trương Hồng Mai còn ôm luôn Lê Thiện vào lòng, khoa trương khóc thật to: “Thiện Thiện nhà tôi thật sự đã chịu khổ rồi.”

Trương Tân Dân cũng bày ra vẻ mặt bi thương quật cường: “Đúng vậy, cô gái được Trương gia chúng ta ôm ấp nâng niu trong lòng bàn tay lại bị mẹ kế ngược đãi tàn nhẫn như vậy, hôm nay nhất định xưởng dệt của các người phải cho chúng tôi một lời giải thích.”

Phạm Cầm dặn đi dặn lại Trương Trục Nhật: "Em đang nói thì anh đừng có mà xen vào."

Trương Trục Nhật: "..."

"Đừng làm ảnh hưởng đến sự phát huy của em."

“Em nói đúng.”

Trương Trục Nhật liếc nhìn Phạm Cầm rồi hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi."

Ông ấy không phải Phạm Cầm, bà ấy chỉ biết gọi điện cho các em trai và em gái, thậm chí còn không nhìn xem lúc này có những lãnh đạo nào đang đứng đây, ông ấy bận rộn cả buổi chiều cũng không phải là vô ích, ông ấy đã đích thân gọi điện cho một số lãnh đạo xưởng dệt đã nghỉ hưu để mời họ quay lại.

Chỉ vì đêm nay chỉ muốn tính sổ với Lê Hồng Quân.

Ông ấy tiến tới bắt tay với vài cán bộ kỳ cựu đã nghỉ hưu, sau đó lại nhìn về phía phó giám đốc xưởng dệt- Trương Khánh Đông: "Cảm ơn phó giám đốc Trương đã bớt chút thời gian ra giúp đỡ."

"Nói gì vậy, dù gì tôi và Hồng Trân cũng là đồng nghiệp cũ."

Năm ấy Trương Hồng Trân xảy ra chuyện, đúng lúc Trương Khánh Đông là giám đốc sản xuất, nếu không có Trương Hồng Trân thì chắc chắn sự nghiệp của ông ta đã kết thúc, vì vậy ông ta rất biết ơn Trương Hồng Trân, ông ta cũng là cán bộ đầu tiên được gọi điện đến và đã gật đầu đồng ý đến đây chứng minh.

Trương Trục Nhật vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trương Khánh Đông, sau đó đi theo chào hỏi chủ tịch Ngô Trường Xuân của công đoàn.

Chào hỏi xong thì cũng nên đến lúc nói chuyện chính rồi.

Kết quả còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Trương Hồng Mai ôm lấy Lê Thiện hét lớn: “Thiện Thiện, sao đứa nhỏ này lại ngốc thế?"

Dì Trương Hồng Mai là giảng viên trong đoàn nghệ thuật của quận nên có giọng hát rất hay.

Tiếng hét ấy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn thấy bà ấy ôm Lê Thiện với vẻ mặt đầy đau lòng, những tiếng than thở trầm bổng về nỗi đau khổ, giọng nói du dương, không cần nghe nội dung mà chỉ cần nghe giọng điệu cũng sẽ khiến người ta òa khóc, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Rồi lại nghe thấy: “… Chị tôi là Trương Hồng Trân, khi qua đời thì trên người chị không có một mảnh da thịt nào còn lành lặn, hơn nữa còn để lại cho tôi đứa cháu gái đáng thương này. Kết quả phòng tới phòng lui lại vẫn không phòng được sự vô lương tâm của hai vợ chồng họ, bao năm qua, gia đình bốn người họ đã ăn hϊếp cốt nhục của chị tôi, sống trong nhà chị tôi, dùng tiền trợ cấp của chị tôi, giờ lại còn muốn bán Thiện Thiện nhà tôi đi."

Làm cho người ta càng đau xót, càng tức giận hơn.

Đặc biệt là từ phía cửa sổ mở của tòa tháp Thông Tử phía trước vang lên một tiếng gầm tức giận: "Thật sự không ra cái gì."

Tất nhiên điều này ám chỉ Lê Hồng Quân.

Ở trong đại viện xưởng dệt bên này, mãi đến ba bốn giờ chiều tin tức mới lan truyền.

Không thể thiếu công của Tôn Lệ Phương.

Vốn dĩ bà đã không thích Đồng Linh, lại cảm thấy người phụ nữ này có tâm tư bất chính, giờ bà lại còn trông cậy vào mối quan hệ với Trương Trúc Nhật để sau này con trai út Lưu Cường Quân có thể vào xưởng máy móc, tất cả đều dựa vào Lê Thiện.

Bà không thêm mắm dặm muối mà bà chỉ muốn nói ra kế hoạch của Đồng Linh.

Trong xưởng dệt có rất nhiều nhân viên lâu năm, chuyện của Trương Hồng Trân năm đó cũng có rất nhiều người biết, hiện tại Đồng Linh ra tay như vậy, bà đã đoán được rằng đó là vì công việc mà Trương Hồng Trân để lại.

Trong chốc lát các công nhân đều xôn xao bàn tán.