Chương 12

Mặt Lê Thiện lại tràn đầy tức giận lần nữa: "Hơn nữa, ba à, con là con gái ruột của ba. Cho dù mẹ con mất sớm thì ba cũng không thể làm như vậy với con. Con cũng chưa từng cầu xin ba yêu thương con như ngọc ngà châu báu nhưng dù sao gia cảnh nhà chúng ta cũng khá tốt, sao có thể làm ra chuyện để người khác đàm tiếu sau lưng như vậy "

"May là chuyện này vẫn chưa truyền đến tai của ông ngoại, nếu không nhất định các cậu của con sẽ tức giận."

"Ba cũng biết cậu cả của con…"

"Dừng dừng dừng!"

Lê Hồng Quân ngắt lời Lê Thiện, ông ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lê Thiện: "Ba nói muốn con lập gia đình lúc nào?"

Lúc trước ông ta đã giao hẹn xong với nhà họ Trương.

Sau này ông ta sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Lê Thiện, cho dù là cưới gả hay đám tang, cho dù ông ta chết thì cùng lắm cũng chỉ muốn Lê Thiện quay lại báo hiếu thôi, cũng sẽ không yêu cầu cô phải bỏ tiền làm tang lễ. Cho đến bây giờ, ông ta chưa từng nghĩ đến việc làm mai cho Lê Thiện.

"Ba không có sao?" Lê Thiện tỏ vẻ kinh ngạc: "Nhưng Trương Duyệt nói mẹ cô ta đã đến nhà họ Thường nói chuyện, một khi người ta gật đầu thì sẽ để cho chúng con kết hôn."

"Nhà họ Thường? Nhà họ Thường nào?" Sắc mặt của giám đốc Lưu có chút nghiêm túc hỏi.

Bây giờ người ta tôn sùng hôn nhân tự do, tuyệt đối không cho phép chuyện ép duyên.

"Còn nhà họ Thường nào nữa."

Nhà họ Thường nổi tiếng ở huyện Bạch Mã không nhiều, Tôn Lệ Phương vẫn có chút ấn tượng: "Chính là người bên xưởng luyện thép, ông ta là công nhân cấp tám, hai tay con trai của ông ta có chút tàn tật."

"Cái gì mà tay có chút tàn tật, vốn dĩ anh ta không có tay!"

Nhất thời Lê Thiện tức giận đến mức bật khóc: "Ba, cho dù ba không thích con thì cũng không thể bắt con gả cho một người như vậy. Ba còn chưa thấy đến bây giờ anh ta ăn cơm còn cần bà nội đút ăn đấy."

Cũng không phải cô xem thường người tàn tật.

Vấn đề là Thường Xuân Lâm không chỉ tàn tật mà còn có chút ngu ngốc nữa.

Có thể là khi nhỏ đã bị thương dẫn đến tổn thương tinh thần, hiện tại không thể tự chăm sóc bản thân, cô cũng đã từng nhìn thấy những người khác không có tay nhưng vẫn có thể học cách ăn bằng chân của mình.

"Lão Lê à, chuyện này rất nghiêm trọng đấy." Giám đốc Lưu ý thức được chuyện này có vấn đề.

Đặc biệt là vẻ mặt tức giận và bàng hoàng của Lê Thiện thật sự quá chân thật, còn liên quan đến mẹ của bạn cùng lớp, rõ ràng là cô không thể nói dối, nhất định là có người đã nhờ mẹ của bạn học Trương kia đi làm mai rồi.