Chương 4

Editor: Hoa Trên Trấn

Đọc tại truyenhdt.com: hoatrentran

Giải Dật thấy hắn ấn số điện thoại, vội cầm tay hắn đẩy xuống lại, nhét vào trong túi của Lý Vũ Trạch. "T- tôi không phải đến đây nhìn trộm mà, tôi đến đây là có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?" Lý Vũ Trạch sắc mặt lạnh như băng nhìn cậu, dường như muốn đem cái ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn xuyên qua người cậu, đâm vào cả linh hồn.

Giải Dật sợ sệt rụt cổ một cái, lắp ba lắp bắp bịa không ra nổi lý do, thấy hắn lại muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, cũng không biết làm sao. Đầu óc quay quay, thò tay lấy từ trong túi áo của mình ra 250 đồng, nhét vào tay Lý Vũ Trạch.

"Tôi là muốn đưa cho anh cái này!" Giải Dật quá sốt sắng, cứ thế nghĩ cái gì là nói toạc ra, "Ngày hôm qua, anh như vậy ra sức. Đã thế anh còn không lấy tiền. Trong lòng tôi băn khoăn lắm, cho nên tôi liền tìm tới đây. Anh cẩn thận, tự chăm sóc chính mình, bồi bổ thân thể. Ngày hôm qua mệt muốn chết rồi, khổ cực anh."

Giải Dật rất chi là bình tĩnh vỗ vỗ vai hắn, "Công ty của anh không sai, tôi vừa nãy tùy tiện đi thăm một chút, rất tốt. Giờ tôi đi đây, không cần mời tôi ở lại ăn cơm đâu."

Nói xong cậu liền ba chân bốn cẳng, cơ hồ là chạy trở về chỗ làm việc của mình, không để ý đến ai, một hơi uống hết ly cà phê lớn. Cuối cùng là đem chuyện vừa nãy cùng kinh hãi đè xuống.

Lão Cát xoay xoay trên ghế tựa, hỏi cậu: "Làm sao thế, cậu bị chó rượt à?"

"Không phải đâu mà gần như thế." Giải Dật xoa xoa mồ hôi trên đầu, nhìn đến lão Cát. Cậu nghĩ đến chính mình trước kia tạo ra cái nhân vật phụ này, mục đích chính là cho nữ chính phân ưu (chia sẻ nỗi lo với người khác). Mình có khó khăn gì có phải là cũng có thể hỏi một chút lão Cát, giúp cậu nghĩ ra kế?

"Tớ hỏi cậu chuyện này nhé!" Giải Dật nhỏ giọng nói: "Tớ cùng với Lý tổng - tổng tài mới tới của chúng ta có ân oán, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cậu cùng Lý tổng làm sao có thể có ân oán? Cậu tại sao biết người ta?" Lão Cát nhớ lại vừa nãy Giải Dật khác thường, cuối cùng mới vỡ lẽ ra, là bởi vì cái gì, hóa ra là Giải Dật chọc Lý tổng sinh khí, sợ bị Lý tổng nhìn thấy rồi sa thải.

"À thì, ngày hôm qua tại quán bar, tình cờ gặp mặt, có oán với nhau." Giải Dật không thể toàn bộ nói hết ra, chỉ có thể che che giấu giấu nói cái kết.

"Hai người đánh nhau?" Lão Cát giật mình, cơ hồ từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Ừm, đánh nhau." Cởϊ qυầи áo ở trên giường vờn nhau thế chắc cũng tính là đánh nhau, Giải Dật cảm thấy mình như này không phải là đang nói dối.

Lão Cát trên dưới đánh giá Giải Dật, "Không trách khi cậu mới đến, tớ nhìn thấy trên người cậu, sau trên cổ, có một cái dấu răng rất sâu đấy. Hóa ra là Lý tổng cắn. Lý tổng hắn cũng thật là, đánh nhau, đánh không lại trả lại, lấy miệng cắn người."

Giải Dật giật mình, sờ sờ phía sau cổ, không mò thì không có cảm giác. Nhưng lúc nhấn vào một cái, quả thật có chút cảm giác đau nhói.

Tối hôm qua, cậu bị người ta hạ dược, quá trình làm ngất ngất ngây ngây, ngoại trừ sảng khoái cũng không cảm giác được đau. Kết thúc, lúc đó cảm giác đau đớn mới từ từ lan ra khắp cả người.

Hơn nữa, trên người cậu có "chỗ đó" đau nhất, những nơi khác đau đớn không rõ ràng như vậy.

Tay cậu mò ra sau cổ, nhìn về phía hồi ức, xác thực nhớ ra ít hình ảnh.

Tối hôm qua, Lý Vũ Trạch đem cậu đưa lưng về phía hắn, đặt trên giường, như cái máy đóng cọc, mà cũng như con thú hoang gặm cắn cổ con mồi. Lúc đó, cậu không biết gì cả, không sợ sệt, hiện tại nhớ tới, sợ đến mức tóc gáy đều đứng lên.

Dáng vẻ Lý Vũ Trạch ngày hôm qua phảng phất như muốn đem cậu xé thành mảnh nhỏ, sau đó nuốt vào trong bụng.

"Sau này, tớ không bao giờ đi quán bar nữa đâu." Giải Dật khóc ròng nói.

Lão Cát vỗ vỗ vai cậu, "Đúng vậy, cậu là trai ngoan hiền, ai lại đi quán bar bao giờ. Sau nhớ lại thì đừng đi đến mấy cái chỗ đó."

"Nhưng là làm sao bây giờ?" Giải Dật vò đầu bứt tai. Ngày hôm nay ngày đầu tiên đi làm, bị bắt gặp. Chính cậu đem nợ tối hôm qua, đưa ra 250 đồng trả cho người ta, đây không phải là trợ giúp tô đậm thêm ký ức Lý Vũ Trạch à!

"Không có chuyện gì đâu huynh đệ à. Đừng nói tới gặp Lý tổng, cả cái cao tầng cũng không tới chúng ta, cùng lắm là khi bị gọi lên thì là quản lý lên, chỉ cần cậu không rời khỏi tầng này, sẽ không nhìn thấy Lý tổng." Lão Cát an ủi hắn, "Hơn nữa, Lý tổng chắc chắn ngày nào cũng tự mình lái xe tới đây, rồi trực tiếp lên tầng bằng thang máy riêng. Cậu cẩn thận một chút sẽ không đυ.ng mặt."

"Thang máy dành riêng cho tổng tài?" Trước đây, khi Giải Dật còn làm việc, xưa nay chưa từng thấy cái gì là thang máy dành cho tổng tài. Hoàn toàn lãng phí tài nguyên, đồ vật, mấy nhà tư bản không có làm mấy thứ như vậy, nhưng tổng tài trong tiểu thuyết thì bất đồng, tất cả mọi người viết như nào, cậu cũng viết như thế.

Hiện tại cậu rất rất cảm ơn khi đó cậu viết như vậy.

Buổi tối tan làm, cậu căn thời gian. Thời gian vừa đến, ngay lập tức liền lao ra văn phòng, đi cầu thang đi ra ngoài. Đi đường cẩn thận.

Ra công ty, đi xa công ty ngoài trăm thuớc, tới tận trạm xe buýt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị trí nhà nữ chính, cậu lúc trước tả rất tỉ mỉ, hiện tại dựa theo trí nhớ đã thuộc nằm lòng địa chỉ, rất dễ dàng ngồi xe buýt, tìm được nhà.

Nhà nữ chủ ở tại một tiểu khu rất cũ. Không có thang máy, khu nhà ở có năm tầng. Giải Dật ngày hôm nay ở công ty leo cầu thang, về nhà cũng phải leo. Có chỗ nào đó đang giờ lại càng đau hơn.

Câuh một bên leo lầu thang, một bên oán giận. Cậu cũng có xem qua tiểu thuyết đam mỹ. Tuy rằng cậu trước đây vẫn cho mình là thẳng. Thế nhưng cậu cái kia biết là bởi bạn cùng phòng thường xem tiểu thuyết đam mỹ, rồi đề cử cho cậu xem qua. Cậu xuất phát từ lòng hiếu kỳ liền nhìn mấy chương.

Bên trong tiểu thuyết đam mỹ, tiểu thụ mỗi lần làm xong đều sẽ khóc chít chít, nằm nhoài trong l*иg ngực công. Sau đó anh công sẽ để trong l*иg ngực nhu nhược tiểu thụ mà rửa ráy, tắm gội, thay quần áo, đi nơi nào cũng ôm. Kết quả mình bây giờ thì sao, mình phải leo cầu thang. Quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình bên trong nam chủ đều là móng heo bự (đại loại kiểu xấu xa á)!

Cậu mắng, thời điểm hoàn toàn quên quyển tiểu thuyết ngôn tình này chính cậu tự chính viết. Cái kia nam chủ cậu coi móng heo bự cũng là cậu sáng tạo ra.

Giải Dật thật vất vả bò lên trên lầu, đẩy cửa ra nghe thấy được một mùi thơm của thức ăn. Bụng sôi lên, cậu hô lên, "Mẹ, con đã về."

Cậu hô một tiếng, nhanh chóng khom lưng đổi giày. Cậu nhanh chóng muốn đi tắm, muốn lôi từ trong bụng mấy thứ không tốt ra, dọn dẹp sạch sẽ. Kết quả giày mới cởi một cái, liền bị người phía sau tiến vào, đυ.ng phải một cái làm cậu lảo đảo.

Cậu buồn bực quay đầu nhìn lại, thấy được cái túi tinh xảo cùng một người nữ. Không có đoán sai, cô gái này chính là chị gái nữ chính bị cha mẹ yêu chuộng, thường thường bắt nạt nữ chính. Sau đó còn muốn cướp cả nam chính từ nữ chính.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chắn hết cả đường, đi sang một bên đi." Chị gái bỏ giày cao gót, chân trần đạp sàn nhà đi vào. Vừa nãy không để ý Giải Dật, giờ mẹ từ phòng bếp chạy đến, hướng chị gái nhét vào miệng nàng một miếng sườn ngon lành vừa làm, "Con gái về rồi, đi học có mệt hay không?"

"Mẹ, con mới vừa trên đường trở về. Con thấy một mẫu dáng túi mới, cho con ít tiền, con muốn mua." Chị gái không còn bộ dáng thô bạo vừa nãy đẩy Giải Dật nữa, giờ đang lôi kéo mẹ làm nũng.

Mẹ nói với nàng, "Bảo em trai mua cho con đi, nó mới vừa nhận lương."

Giải Dật căn bản không có nghe hai người nói cái gì, ôm bụng tiến vào buồng tắm, cũng không biết Lý Vũ Trạch tối hôm qua vào bao nhiêu, mà làm cho bụng cậu đau như.

Giải Dật một bên cởϊ qυầи áo, một bên lấy điện thoại di động ra bấm bấm, làm sao tẩy rửa. Cậu nhất định phải đem những thứ đồ này lấy ra hết, không thì cậu khó chịu đến chết mất.