"Anh...." Đuôi mắt Tạ Trạc Chi vẫn còn nước mắt, nhu nhược gọi một tiếng.
Tạ Bách Thời không để ý đến cậu, anh lạnh lùng cởi bỏ áo vest trên người ném lên người cậu, sau đó kéo cậu ra sau lưng, giọng điệu lãnh đạm hỏi Hoắc Uyên: "Cậu dẫn em ấy đến đây làm gì?"
Hoắc Uyên không nhìn được người trốn sau lưng anh, ngạo mạn nói: "Không có gì."
Tuy nói như vậy nhưng tầm mắt hắn lại khóa chặt lên người Tạ Trạc Chi. Hắn nhìn vào đôi mắt hạnh ướt sũng và dấu hôn trên cổ cậu, ánh mắt rõ ràng đang nói: "Chi Chi, lần sau đừng lâm trận lại bỏ chạy nữa."
.....
Khi lên xe Tạ Bách Thời, Tạ Trạc Chi vẫn còn cười thầm trong lòng. Chỉ cần nhớ đến việc Hoắc Uyên nhịn lâu như vậy cuối cùng chỉ có thể tự thẩm thì cậu cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
Tên chó đáng đời lắm.
Tạ Trạc Chi vui vẻ trong lòng nhưng trong mắt Tạ Bách Thời là cậu đang sững sờ, Tạ Trạc Chi ngày thường thanh tú xinh đẹp, trước đây khi cậu ra ngoài, mọi người đều trêu ghẹo cậu là con gái.
Nhớ đến dáng vẻ bối rối bỏ chạy, quần áo trên người lộn xộn, Tạ Bách lập tức nhíu mày. Anh thắt đai an toàn xong liền rướn người qua thắt lại cho cậu, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nước mắt chưa khô trên mặt cậu.
Tạ Bách Thời dừng lại một chút, đột nhiên xoay mặt cậu qua, dùng bụng ngón tay thô ráp lau nước mắt còn vương trên mắt.
Tạ Trạc Chi lúc này mới phản ứng lại, nhìn vào gương mặt phóng đại của Tạ Bách Thời, cậu lúng túng nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi sự đυ.ng chạm của anh.
Ánh mắt của anh chợt trở nên đen tối không rõ.
" Nói đi, hôm nay em đến khách sạn với Hoắc Uyên để làm gì?"
Tạ Bách Thời khởi động xe, bình tĩnh lái xe chạy về nhà, giọng điệu thản nhiên nhưng ý chất vấn bên trong không cách nào bỏ qua được.
Tạ Trạc Chi quả thực yêu dáng vẻ lãnh đạm chết người này, cậu hận không thể xé bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài của đối phương, sau đó đại chiến ba trăm hiệp nhưng lúc này lại phải khuất phục dưới thiết lập nhân vật, cố kìm nén suy nghĩ trong lòng.
"Anh." Tạ Trạc Chi cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng, mùi hương thơm mắt trên áo khoác của anh vẫn che người cậu lại, cậu mấp máy môi, giọng nói cũng nhỏ đi không ít: "Hôm nay chúng em cái gì cũng chưa làm."
" Nói thật." Tạ Bách Thời nhìn cậu qua chiếc kính phản chiếu, lạnh giọng nói.
Bờ vai gầy của cậu run lên, giọng nói của Tạ Bách Thời lúc này thật mẹ nó gợi cảm a.
"Bọn em......" Tạ Trạc Chi gần như chôn đầu vào ngực, phần tai để lộ bên ngoài đỏ đến dọa người: "Bọn em hôn môi rồi......"
Két ——
Chiếc xe đang chạy bỗng dừng lại, phần lớp xe ma sát với đường tạo ra âm thanh chói tai do thắng gấp, Tạ Bách Thời nhắm mắt lại, đè nén sự tức giận trong lòng, bàn tay cầm lái nổi đầy gân xanh.
"Anh......." Chiếc xe bỗng dừng lại khiến Tạ Trạc Chi hoảng sợ, hai má vẫn còn ửng đỏ nhìn về phía anh: "Anh làm sao vậy?"
Tạ Bách Thời không trả lời, anh nâng tay nhéo nhéo mi tâm, Tạ Trạc Chi thấy vậy liền đưa tay xoa huyệt thái dương giúp anh, vừa ngọt ngào nói bên tai anh: "Anh lại đau đầu sao? Để em xoa giúp anh."
"Bốp" một tiếng, Tạ Bách Thời dùng sức hất tay Tạ Trạc Chi ra, giọng điệu nặng nề nói: "Câm miệng."
Anh sợ Tạ Trạc Chi nói thêm câu nữa, anh sẽ nhịn không được trở về đánh Hoắc Uyên một trận.
Đột ngột bị Tạ Bách Thời xua đuổi, Tạ Trạc Chi khổ sở ngồi yên trên ghế, một lúc lâu không phát ra âm thanh gì.
Tạ Bách Thời nhắm mắt để bình tĩnh lại, qua một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng của Tạ Trạc Chi, anh lo lắng nhìn qua.
Chỉ liếc mắt một cái đã không thể tức giận được nữa.
—— Tạ Trạc Chi bối rối ngồi yên trên ghế, im lặng khóc lên, nước mắt trong suốt không gì ngăn cản chảy khắp mặt cậu làm ướt cả áo.