Mặt trời dần ngả về tây, trước cửa tiểu viện vắng vẻ bỗng có tiếng gõ tiếng vang lên.
Chúc Nguyệt Triệt mở cửa viện, lập tức nhìn thấy một nam tu mặc trang phục kiểu dáng giống nàng, nhưng chất lượng tốt hơn một chút.
Nàng nhận ra người này, gã tên là Đới Phong, là liêu trưởng của nguyên chủ, cũng chính là người phân công nhiệm vụ hàng ngày cho nguyên chủ.
Hơn nữa, cái chết của nguyên chủ cũng có phần của gã.
Đới Phong thấy nàng đi ra, ánh mắt như muốn dính chặt trên người nàng, khiến người ta khó chịu.
Chúc Nguyệt Triệt nhíu mày lạnh lùng nói: "Có việc gì sao?"
Nghe thấy giọng điệu của Chúc Nguyệt Triệt, Đới Phong hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: "Tuy rằng ngươi bị Hình Luật Đường giam nhầm một thời gian, nhưng nhiệm vụ của ngươi vẫn còn đó, hôm nay ngươi nên..."
"Chẳng phải mấy hôm trước ta đã làm đủ nhiệm vụ của nửa tháng rồi sao?" Chúc Nguyệt Triệt cắt ngang.
Đới Phong trừng mắt: "Nhiệm vụ nửa tháng gì, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?"
"Trước đây ngươi đã giao cho ta..." Chúc Nguyệt Triệt kể lại công việc của nguyên chủ mấy ngày đó, lại lật ra tình hình nhiệm vụ của nhóm do Đới Phong phụ trách: "Chẳng phải ta đã làm khối lượng của nửa tháng rồi sao, nên được nghỉ ngơi rồi."
"Chuyện, chuyện này vốn dĩ là ngươi phải làm." Đới Phong không ngờ Chúc Nguyệt Triệt lại nói như vậy, liền nghiêm mặt cứng giọng: "Thôi được rồi, bớt lười biếng đi, mau làm việc của hôm nay đi, trong số chúng ta ngươi là người lười nhất."
"Ta nhớ Hình Luật Đường cũng quản chuyện ức hϊếp đồng môn đúng không?" Chúc Nguyệt Triệt đột nhiên nói: "Đới sư huynh hành sự như vậy, không biết có xứng với tội danh này không nhỉ?"
Chúc Nguyệt Triệt nói: "Trình bày sự sắp xếp công việc mấy ngày nay lên trên, chắc hẳn người sáng suốt đều có thể nhìn ra điều gì. Mấy ngày nữa bí cảnh tông môn sẽ mở, Đới sư huynh nên cẩn thận lời nói và hành động của mình thì hơn đấy."
"Ngươi!" Nghe thấy lời nói mang hàm ý uy hϊếp của nàng, ngực Đới Phong phập phồng một hồi, cổ cũng đỏ lên vì tức giận.
Gã trừng mắt nhìn Chúc Nguyệt Triệt, thấy nàng mặt không chút sợ hãi, cuối cùng vẫn thả lỏng mặt mày, nói: "Thôi được rồi, cứ để ngươi nhàn rỗi lúc này đi."
Bí cảnh tông môn quả thực rất quan trọng, thấy nàng có ý định báo lên Hình Luật Đường làm ầm ĩ, Đới Phong cũng hơi sợ, không dám mạo hiểm ảnh hưởng đến chuyện này mà tiếp tục bắt nạt nàng.
Sao Chúc Nguyệt Triệt lại như biến thành người khác vậy, trước đây cũng chưa thấy nàng như thế này.
Đới Phong đang định nói gì đó, nhưng cánh cửa trước mắt đã đóng sầm lại, suýt chút nữa hất bụi vào mặt gã.
Đới Phong hậm hực phất tay áo bỏ đi, trên đường suy nghĩ, Chúc Nguyệt Triệt đột nhiên dám chống đối hắn, chẳng lẽ là vì Tả Lăng?
Gã cũng nghe nói chuyện Tả Lăng giúp Chúc Nguyệt Triệt hôm nay, sắc mặt càng thêm u ám.
Nàng tưởng dựa vào Tả Lăng là có thể kiêu ngạo trước mặt gã sao? Cũng không nghĩ xem thân phận của mình có thật sự xứng với Tả Lăng không, người ta tám chín phần mười chỉ muốn chơi đùa với nàng thôi.
Nhớ lại việc Chúc Nguyệt Triệt trước đây đã nhiều lần từ chối hành động thân cận của gã, trong lòng Đới Phong càng thêm tức giận.
Gã hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, đến lúc tới bí cảnh tông môn, sẽ cho nàng đẹp mặt...