Hắn ta thấy Chúc Nguyệt Triệt là một tên cấp Bính kiêu ngạo, chiêu này tám chín phần mười sẽ thành công.
Để tăng thêm tỷ lệ thành công, hắn ta còn lấy ngân trù mình tích lũy được khi làm nhiệm vụ tông môn ra làm tiền đặt cược, dùng lợi ích để dụ dỗ.
Những tên cấp Bính như bọn họ bình thường không có cơ hội nhận được ngân trù đâu.
Chúc Nguyệt Triệt nghe xong những lời này của Tằng Viễn, thần sắc vẫn bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận.
Đây là cố tình báo thấp cảnh giới để kích động nàng đồng ý tỷ thí sao? Chúc Nguyệt Triệt suy tư.
Nàng nhìn ra Tằng Viễn là Huyền Cảnh sơ kỳ.
Đối với tu sĩ có cảnh giới tương đương hoặc cao hơn mình, nếu đối phương không thể hiện thực lực, tu sĩ bình thường sẽ khó phán đoán cảnh giới cụ thể của đối phương.
Tuy nhiên, kiếp trước Chúc Nguyệt Triệt tu vi cao thâm, ánh mắt lão luyện, tuy bây giờ cảnh giới cơ thể của nàng không cao, nhưng nàng vẫn có thể nhạy bén phán đoán tu vi của đối phương thông qua các chi tiết khác nhau.
Chỉ là nàng và người này chỉ có chút xích mích nhỏ ở Kiếm Thất, tại sao sau nhiều ngày như vậy, hắn ta lại đột nhiên đến tìm nàng để hạ chiến thϊếp?
Trong lúc suy nghĩ miên man, Chúc Nguyệt Triệt ngửi thấy trên người Tằng Viễn có một mùi đặc biệt, mùi không nồng nhưng lại có một loại kí©h thí©ɧ kỳ lạ.
Thực ra lúc đầu nàng đã có thể ngửi được mùi này, chỉ là không để ý.
Bây giờ, Chúc Nguyệt Triệt đột nhiên nảy ra ý nghĩ, mùi vị như này, sao lại giống...
Tằng Viễn thấy Chúc Nguyệt Triệt không nói gì, cũng không tỏ ra tức giận chút nào, hoàn toàn khác với dự đoán của hắn ta.
Trong lòng hắn ta không khỏi lo lắng, nhanh chóng suy nghĩ xem phải khıêυ khí©h đối phương hung ác hơn như thế nào.
Đúng lúc hắn ta muốn điều chỉnh cơ mặt để mở miệng lần nữa, hắn ta lại nghe thấy Chúc Nguyệt Triệt nói.
Chúc Nguyệt Triệt nói: "Ngươi đã ăn gì vậy, Phong Lôi Thảo à?"
Tằng Viễn nghe thấy Chúc Nguyệt Triệt hỏi câu hỏi không liên quan gì đến tình hình hiện tại, hơi sững sờ: "Đúng rồi, sao vậy?"
Phong Lôi Thảo thường được dùng làm nguyên liệu luyện đan, nhưng một số tu sĩ thích mùi vị đặc biệt của Phong Lôi Thảo sẽ cố tình mua về làm đồ ăn vặt, Tằng Viễn thuộc loại này.
Tằng Viễn không muốn bị nàng làm gián đoạn kế hoạch, cau mày, lại kéo câu chuyện về chủ đề chính: "Ngươi sẽ không nhát gan như vậy chứ, Khiêu Chiến không dám đánh thì thôi, Thí Kiếm cũng không dám ư? Cấp Bính các ngươi thật sự nhát..."
"Ai nói ta không dám đánh trận Khiêu Chiến?" Chúc Nguyệt Triệt thong thả nói.
Lời nói chế giễu của Tằng Viễn đột nhiên dừng lại, hắn ta trợn trừng mắt: "Ngươi, ngươi nói gì?"
Lời này của nàng là có ý gì, chẳng lẽ là muốn chọn hắn ta để khiêu chiến trên trận Khiêu Chiến?
"Ta cũng thích Phong Lôi Thảo, chỉ là không có cách nào mua được, nếu Phong Lôi Thảo của ngươi đủ nhiều, cộng thêm tiền đặt cược trước đó của ngươi, ta cũng không phải là không thể quyết đấu với ngươi trên trận Khiêu Chiến." Ánh mắt Chúc Nguyệt Triệt mang theo ý vị sâu xa.
Đù, đầu óc ả này thật sự có vấn đề rồi sao?! Tằng Viễn mừng rỡ.
Ban đầu hắn ta chỉ muốn lừa nàng nhận lời tỷ thí trên Thí Kiếm Đài, không ngờ lại có thể hẹn nàng trên trận Khiêu Chiến.
Đây chính là sự kiện lớn được vạn người chú ý trong tông môn! Nàng mất mặt một lần là đi tong luôn tất cả, hơn nữa thua Khiêu Chiến cũng có ảnh hưởng lên tương lai đạo đồ của nàng.
Nàng ta không thể hiện tốt, ấn tượng của các vị trưởng lão Chân Quân tông môn đối với nàng cũng sẽ không tốt.
Tằng Viễn vội vàng báo hết số lượng Phong Lôi Thảo dự trữ của mình.
Phong Lôi Thảo ở đây không dễ mua, giá cũng không rẻ, đây là lần trước hắn ta khó khăn lắm mới có cơ hội mua được, có lẽ cũng đủ số lượng dùng trong vài năm.
Nếu thật sự đưa thứ này ra, hắn ta sẽ rất đau lòng, nhưng hắn ta vẫn không dám báo ít, sợ Chúc Nguyệt Triệt cảm thấy không đủ mà không muốn đánh Khiêu Chiến nữa.
"Thế nào!" Tằng Viễn vẫn giữ vẻ mặt vênh váo tự đắc, trong lòng thực ra có chút căng thẳng do dự, không biết bây giờ nên dùng thái độ gì cho tốt.
Hắn ta sợ mình thể hiện sự vui mừng nồng nhiệt sẽ khiến Chúc Nguyệt Triệt phát hiện ra có gì đó không ổn, lại sợ thật sự khıêυ khí©h quá mức khiến Chúc Nguyệt Triệt tỉnh táo lại.
"Được." Chúc Nguyệt Triệt gật đầu, lấy từ túi trữ vật ra một tờ giấy đặc biệt, dùng linh lực viết lên đó khế ước, làm hai bản, tự mình lưu lại ấn ký linh lực và chữ ký.
Tằng Viễn càng mừng rỡ trong lòng.
Ban đầu hắn ta còn hơi lo lắng Chúc Nguyệt Triệt nói suông việc muốn khiêu chiến với hắn ta trên trận Khiêu Chiến, lỡ quay về mà nàng hối hận thì sao, bây giờ có khế ước rồi, vậy thì không có vấn đề gì nữa.
Xem ra tên này thật sự đã tự cao tự đại, không có chút đầu óc nào, không biết điều tra cảnh giới thực sự của đối phương rồi mới quyết định khiêu chiến đối thủ.
Hừ, đến lúc đó chờ ngươi đến, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Tằng Viễn vui vẻ ký xong ấn ký, lấy đi phần khế ước của mình, rồi quay đầu bỏ đi, sợ ở lại thêm một lúc nữa Chúc Nguyệt Triệt tỉnh táo lại sẽ đòi khế ước.
Chúc Nguyệt Triệt cất kỹ khế ước, nhìn thoáng qua bóng lưng Tằng Viễn rời đi, trong mắt xuất hiện ý cười.
...
Rất nhanh, ngày diễn ra trận chung kết tỷ võ tông môn đã đến.