Chương 43: Du Hoa Yến (2)

Bây giờ Chúc Nguyệt Triệt đã là một nhân vật nổi tiếng trong cấp Bính, các đệ tử cấp Bính ở đây đều từng đứng dưới đài xem nàng thi đấu.

Mặc dù mọi người cùng nhau tiến vào vòng trong của tỷ võ, tương lai rất có thể sẽ được phân vào cùng một nhóm và trở thành đối thủ, nhưng bọn họ cũng biết với thực lực của Chúc Nguyệt Triệt chắc chắn sẽ đứng đầu.

Điều này ngược lại khiến bọn họ không có gánh nặng tâm lý, đối với Chúc Nguyệt Triệt chỉ có sự kính trọng và ngưỡng mộ.

Chúc Nguyệt Triệt ngày thường sống ẩn dật, cũng không thích giao du, lần này hiếm khi có cơ hội làm quen với mọi người.

Vài đệ tử cấp Bính ở đó đều nở nụ cười thân thiện, bước đến chào hỏi nàng.

Tu sĩ tham gia Du Hoa Yến đã có rất nhiều, mọi người ăn mặc khác nhau, rất nhiều đệ tử không quen biết nhau, nhưng đối phương có phải là đệ tử cấp Bính hay không thì vẫn dễ dàng nhận ra.

Một số tu sĩ đến đây mặc tông phục, các cấp tông phục có kiểu dáng hơi khác nhau, hoa văn và chất liệu đơn giản trên tông phục cấp Bính có thể khiến người ta dễ dàng phân biệt thân phận.

Còn có nhiều người mặc thường phục, tuy không có ký hiệu, nhưng trang phục trên người đệ tử cấp Bính rõ ràng giản dị hơn rất nhiều.

Chất liệu bình thường, màu sắc ảm đạm, không có trang sức tinh xảo, càng không thể sánh bằng pháp y đắt tiền được khảm trận pháp ẩn chứa linh lực lưu chuyển.

Lúc đến đây, Chúc Nguyệt Triệt đã tùy tiện chọn một bộ đồ nhẹ nhàng rồi ra ngoài, y phục dự trữ của nàng đều là mức tiêu thụ của Hoàng Cảnh trung kỳ, so với vài đệ tử cấp Bính ở đây còn trông thô hơn một chút.

Tuy nhiên, dáng người nàng thẳng tắp, cử chỉ hào sảng, không hề có chút gò bó nào của kẻ thấp kém hơn người khác, ngược lại khiến bộ đồ đó toát lên vẻ tiêu dao tự tại.

Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng từ cành cây hoa, dưới gốc cây, vài đệ tử vây quanh Chúc Nguyệt Triệt như chúng tinh phủng nguyệt.

Các đệ tử cấp Bính có thể đi đến đây đều là Hoàng Cảnh viên mãn, hơn nữa tuổi của bọn họ còn trẻ, chưa đến hai trăm tuổi, trình độ như vậy trong cấp Bính vốn cũng là sự tồn tại khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Chỉ là so với Chúc Nguyệt Triệt hiện tại thì đương nhiên là lu mờ hơn nhiều.

Một nữ tu có dáng người cao lớn nói: “Chúc sư muội, chúng ta từng học cùng lớp kiếm thuật của Vương tiền bối với nhau đấy.”

“Vậy sao, thật là có duyên.” Chúc Nguyệt Triệt không nhớ rõ, nàng không hề kiêu ngạo mà đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

Nữ tu cười khì.

Thật ra lúc đó nàng ta cũng không chú ý đến Chúc Nguyệt Triệt, khi đó Chúc Nguyệt Triệt vẫn còn mờ nhạt như không khí, sau này nàng ta lật lại hồ sơ ghi chép mới tìm ra điểm chung giữa mình và Chúc Nguyệt Triệt.

May mà lớp kiếm thuật của Vương tiền bối là lớp học đông người, nếu không với sự chênh lệch tuổi tác và cảnh giới giữa nàng ta và Chúc Nguyệt Triệt thì không thể học chung một lớp, cũng không bám víu được mối quan hệ này.

"Kiếm pháp của sư muội hôm trước thật sự rất cao minh." Một nam tu bên cạnh lên tiếng, hắn ta đeo một miếng ngọc bội bên hông, ăn mặc phong lưu hơn những đệ tử cấp Bính khác.

"Từng chiêu từng thức, không biết đã khiến bao nhiêu đệ tử phải bái phục, sư muội quả là một viên minh châu, tương lai chắc chắn không thể lường được."

Nam tu hết lời khen ngợi, Chúc Nguyệt Triệt nghe mà cảm thấy hơi buồn cười.

"Các ngươi nói xem có đúng không, với phong thái như rồng bay hổ nhảy này, sư muội quả thật là tiên tư ngọc chất..."

Khen xong, nam tu ho khan một tiếng: "À, chuyện là, Hứa Lãng nhờ ta chuyển lời xin lỗi đến muội."

Hắn ta lại tỏ vẻ khinh thường người kia.

"Tên này mắt kém, không nhìn ra được thiên tư của sư muội, lúc thi đấu với sư muội đã nhiều lần mạo phạm."

"Ta thì lại khác, ta vừa nhìn đã phát hiện ra sư muội rất lợi hại."

"Nhưng sư muội đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn ta."

Nam tu cười nịnh nọt liếc nhìn Chúc Nguyệt Triệt.

Chúc Nguyệt Triệt gần như đã quên mất Hứa Lãng là ai.

Nhớ lại thì, trong lúc thi đấu, Hứa Lãng không nói gì, nhưng từ biểu cảm có thể thấy được sự khinh miệt đối với nàng.

Phong cách ra tay của hắn ta cũng khá tàn nhẫn, không hề nương tay vì cảnh giới bề ngoài của nàng, nếu Chúc Nguyệt Triệt là một tu sĩ Hoàng cảnh trung kỳ bình thường, nàng chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.

Có lẽ bây giờ Hứa Lãng đã xác nhận tiềm năng của Chúc Nguyệt Triệt, càng nghe về chiến tích đáng kinh ngạc của nàng càng trằn trọc, sợ rằng biểu hiện lúc trước của mình khiến Chúc Nguyệt Triệt không vui, bị nàng ghi hận.

"Không sao, đều là chuyện nhỏ, nhưng sau này khi đấu với những đệ tử linh lực yếu hơn, Hứa Lãng vẫn nên giữ chút tình đồng môn thì hơn." Chúc Nguyệt Triệt mỉm cười nói.

"Nhất định nhất định." Nam tu liên tục đáp: "Ta trở về sẽ nói với hắn ta."

Còn có một nữ tu trông có vẻ không giỏi giao tiếp, mang theo một số câu hỏi về kiếm đạo đến thỉnh giáo Chúc Nguyệt Triệt, ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng.

Chúc Nguyệt Triệt cũng kiên nhẫn giải đáp, đối phương nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra vẻ mặt cảm kích với Chúc Nguyệt Triệt.