Chương 27: Đúng là người thông minh

"Hừ, cái tên cấp Bính nhà ngươi, đừng có mà được voi đòi..."

Tằng Viễn nhíu mày, hắn ta đang định nói gì đó.

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên: "Sao lại ồn ào vậy?"

Tằng Viễn quay đầu nhìn lại, lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt nở nụ cười: "Mục sư huynh."

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là ta muốn có một suất Kiếm Thất, nhưng tên cấp Bính này cứ tranh giành với ta." Tằng Viễn nói, sau đó vội vàng nghiêng người nhường đường để Mục Bách có thể đến đăng ký nhận ngọc phù.

Hắn ta biết những người cấp Giáp như Mục Bách là muốn đến Kiếm Thất thượng đẳng.

"Vậy sao, ta đến đây đăng ký trước, sao lại thành ta tranh giành với ngươi rồi?" Chúc Nguyệt Triệt nói.

Nàng không phải là người dễ dàng chịu đựng, tình huống hiện tại cũng không cần phải nhẫn nhịn, sau đại hội tỷ võ, địa vị của nàng và tên cấp Ất này ai cao ai thấp còn chưa biết được đâu.

Lúc này phải cứng rắn một chút mới phù hợp với hình tượng của một tân tinh sắp nổi.

Tằng Viễn trừng mắt nhìn Chúc Nguyệt Triệt, hắn ta không muốn làm ầm chuyện này lên trước mặt Mục Bách, sợ làm hỏng hình tượng của mình.

Đương nhiên, hắn ta cũng không cho rằng Mục Bách sẽ để tâm mà đi giúp đỡ tên cấp Bính kia. Chỉ là, nếu để tên cấp Bính kia cứ làm ầm ĩ như vậy, dù sao cũng không được vẻ vang cho lắm.

Hắn ta nói: "Cái gì mà ngươi đến trước, rõ ràng là chúng ta đến cùng lúc! Thôi đi, đừng có ở đây gây chuyện thị phi." Tằng Viễn vừa mắng, vừa định đưa tay kéo Chúc Nguyệt Triệt ra chỗ khác.

Tuy nhiên, hắn ta còn chưa chạm vào Chúc Nguyệt Triệt, Mục Bách đã đưa tay ngăn hắn ta lại.

Vị đệ tử cấp Giáp này không tiếp tục tiến lên phía trước để đăng ký nhận ngọc phù, mà nói: "Quy tắc đến trước đến sau đương nhiên là phải tuân thủ, nếu thật sự là vị sư muội này đến trước, vậy thì nên để nàng nhận ngọc phù trước."

Tằng Viễn nghe vậy, hơi ngây người.

Vậy mà Mục Bách lại nói đỡ cho tên cấp Bính kia? Hơn nữa còn gọi tên cấp Bính kia là sư muội.

Ngay cả hắn ta cũng không muốn gọi những đệ tử làm việc vặt này là sư muội sư đệ.

Hắn ta biết những người cấp Giáp này mắt cao hơn đầu, ngày thường gặp đệ tử cấp Ất cũng không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu ra hiệu một cái là xong.

Hắn ta gọi Mục Bách là sư huynh là muốn lấy lòng, không mong Mục Bách sẽ thân thiết đáp lại mà gọi hắn ta là sư đệ.

"Mục sư huynh..." Tằng Viễn còn muốn nói thêm vài câu, Mục Bách không đợi hắn ta nói xong, lập tức nhẹ nhàng hỏi Tống Nhứ đang trực ban: "Là vị sư muội này đến trước sao?"

Tống Nhứ vội vàng gật đầu: "Vâng."

"Nếu đã như vậy." Mục Bách nhìn về phía Tằng Viễn: "Thì ngươi đợi đi."

"Ta... Vâng, Mục sư huynh." Cơ mặt Tằng Viễn giật giật, hắn ta gượng cười đáp, không dám phản đối lời Mục Bách đã nói.

Nói xong, hắn ta không khỏi liếc nhìn Chúc Nguyệt Triệt.

Người này có điểm gì đặc biệt mà Mục Bách lại cố ý bênh vực ả như vậy? Tằng Viễn vừa ấm ức vừa có chút nghi ngờ.

Nhưng nếu thật sự có bản lĩnh gì, sao lại là cấp Bính? Thôi, có lẽ chỉ là Mục Bách nhất thời nổi hứng muốn làm người tốt, để cho tên cấp Bính này gặp may mà thôi.

Tằng Viễn tức tối nghĩ.

Biết đó là suất Kiếm Thất bình thường cuối cùng, nếu Tằng Viễn còn ở lại, lát nữa cũng chỉ thêm phần xấu hổ, hắn ta nhanh chóng kiếm cớ rồi lủi thủi bỏ đi.

"Đa tạ sư huynh bênh vực." Chúc Nguyệt Triệt nói với Mục Bách.

Mục Bách mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, vốn nên như vậy mà."

...

Khi Chúc Nguyệt Triệt bước ra khỏi Kiếm Thất thì trời đã tối. Nàng rất hài lòng với thành quả của mình trong đó.

Những vết kiếm và kiếm ý bên trong quả thực thú vị, khiến nàng được lợi rất nhiều. Nàng chỉ cần quan sát một lần là gần như đã hấp thụ hết tinh hoa, hiệu quả hơn rất nhiều so với việc các đệ tử bình thường đến trăm lần, rất đáng giá.

Linh khí dồi dào trong Kiếm Thất rất có ích cho việc tu luyện, giúp việc luyện tập Nguyệt Chân Quyết trở nên thuận tiện và hiệu quả hơn nhiều. Chỉ trong một ngày mà tiến độ tăng cảnh giới của nàng đã được đẩy nhanh lên kha khá rồi.

Tất nhiên, nếu một tu sĩ gặp phải nút thắt thì chỉ dựa vào linh khí cũng vô dụng, còn lâu nàng mới đến tình trạng đó.

Nguyệt Chân Quyết tầng thứ hai đã được suy diễn xong, nàng chỉ cần tu luyện theo từng bước là được. Nguyệt Chân Quyết tầng thứ ba là thứ cần phải suy nghĩ sau này, chưa cần vội.

Một nơi tốt như Kiếm Thất vẫn nên đến thường xuyên. Bây giờ nàng chưa có nhiều ngân trù, với tư cách là đệ tử cấp Bính, nàng cũng không có nhiều cách để kiếm thêm.

Nhưng sau đại hội tỷ võ của tông môn, tình hình có lẽ sẽ khác...

Chúc Nguyệt Triệt vừa đi về phía chỗ ở hẻo lánh của mình, vừa tranh thủ thời gian suy nghĩ về các chiêu kiếm trong lòng, thỉnh thoảng suy nghĩ cũng lạc sang những chuyện vặt vãnh.

Ví dụ như, giờ này, Thuần Lăng chắc đã ở trong phòng chờ nàng rồi.

Trước đó Mục Bách đã giúp nàng giải vây, Chúc Nguyệt Triệt nhận ra hắn ta có ý muốn kết giao.

Thuần Lăng đã kể cho nàng nghe tất cả những chuyện xảy ra trong bí cảnh, nàng biết Mục Bách đã nghe được những gì lúc đó.

Những lời đó thực ra cũng là do Chúc Nguyệt Triệt dặn dò Thuần Lăng, mượn lời hắn truyền một số thông tin ra ngoài để làm nền tảng cho sự đột phá sau này của nàng.

Việc này cũng không cần Thuần Lăng phải cố ý nói gì, chỉ cần khi người khác hỏi thì thuận thế trả lời là được.

Mục Bách nhanh nhạy kết giao với nàng như vậy đúng là một điều bất ngờ, dù sao nàng vẫn chưa thể hiện ra điều gì.

Hắn ta đúng là một người thông minh.