Chương 24: “Hôm nay ta có thể nghỉ ngơi ở đây được không?”

Lúc mọi người trở về tông môn, trời đã xế chiều.

Việc bồi thường của Đới Phong cho Chúc Nguyệt Triệt còn phải trải qua một số thủ tục, phải mất một thời gian nữa mới đến tay nàng.

Đến lúc đó, có được bồi thường của Đới Phong, Chúc Nguyệt Triệt sẽ có thể danh chính ngôn thuận đổi một thanh kiếm tốt rồi.

Thanh kiếm trong tay nàng vẫn là được tông môn phát miễn phí.

Mặc dù Chúc Nguyệt Triệt có thể dùng tiền của Thuần Lăng mua kiếm, nhưng dù sao nguồn gốc số tiền này cũng có chút không rõ ràng, có khả năng khiến người ta nghi ngờ.

Bây giờ thì không cần lo lắng nữa.

Nói tiếp về hình phạt của Đới Phong, ban đầu, Chúc Nguyệt Triệt định diệt trừ hậu hoạn, nhưng Đới Phong đã tự lấy Hồng Độc Thạch, vậy cũng không cần nàng tự mình ra tay nữa.

Lúc ấy, Chúc Nguyệt Triệt đã phát hiện Đới Phong nhận nhầm Hồng Độc Thạch thành Hồng Linh Thạch rồi cất giữ, chỉ là nàng không vạch trần. Nếu gã muốn giấu giếm, vậy cứ để cho gã toại nguyện.

Khi Hồng Độc Thạch được mang theo bên người, độc của nó sẽ xâm nhập vào cơ thể con người. Sau khi ủ vài ngày mới phát tác, cơ thể sẽ bị mục rữa, cho dù có thể chữa khỏi, cũng sẽ có rất nhiều di chứng, sống không được mấy năm.

Số lượng Hồng Độc Thạch mà gã cũng không nhiều, sau khi độc tính tiêu hao hết trên người gã thì sẽ không còn nguy hại gì nữa, như vậy cũng không sợ Hồng Độc Thạch này sẽ hại người khác.

Tối nay các đệ tử không còn ở chung trong doanh trại nữa, có thể trở về chỗ ở của mình, cuối cùng Thuần Lăng cũng có thể đến gặp nàng rồi.

Đêm tối mịt mù, Thuần Lăng che giấu hành tung xuất hiện trong phòng của Chúc Nguyệt Triệt, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.

"Chủ nhân, đây là linh vật ta thu thập được." Hắn cũng không quên chính sự, vội vàng lấy linh vật đã được sắp xếp gọn gàng từ trong túi trữ vật ra.

Số lượng linh vật chữa trị thần hồn mà Chúc Nguyệt Triệt kiếm được lần này cũng coi như vượt mức hoàn thành, số lượng mà Thuần Lăng tìm được cũng khá nhiều, vượt quá dự kiến một chút, có thể thấy hắn đã rất nỗ lực tìm kiếm.

Thuần Lăng là kiếm hồn, cấu tạo thần hồn khác với con người, hắn cũng không phải là mục tiêu chính của lôi kiếp lúc đó, cho nên thần hồn của hắn bị tổn thương nhẹ hơn.

Thuần Lăng chỉ nói hắn tự hồi phục là được, những linh vật này vẫn nên để cho Chúc Nguyệt Triệt dùng thì hơn.

Buổi tỷ võ tông môn sắp tới, với thực lực hiện tại của hắn thì chỉ cần làm cho có là được, việc hồi phục của Chúc Nguyệt Triệt mới là điều cấp bách.

Xử lý xong thu hoạch trong bí cảnh, Thuần Lăng lại nói: "Chủ nhân, lần trước ta đã tra cứu điển tịch về chữa trị thần hồn, phát hiện có một bí pháp, ta có thể thử xem."

Hắn nói nhẹ nhàng, đôi mắt chớp chớp như có chút mong đợi.

"Ồ, bí pháp gì thế?" Chúc Nguyệt Triệt hỏi.

Sau khi Thuần Lăng giải thích, Chúc Nguyệt Triệt mới biết, mấy ngày nay hắn đã thử nghiệm nghiên cứu một bí pháp trên điển tịch, còn cải tiến một vài chỗ.

Lúc trước, Chúc Nguyệt Triệt chủ yếu chú ý đến công pháp kiếm đạo, không quá quan tâm đến phương diện này, dù sao hiện tại nàng có linh vật trị liệu là đủ dùng rồi.

Nghe Thuần Lăng nói xong, nàng khẽ gật đầu.

Cách này đúng là khả thi, hiệu quả cũng không tệ, chỉ là đối với người thi triển thuật là Thuần Lăng mà nói thì không quá an toàn, tiêu hao tinh lực cũng rất lớn.

Tuy nhiên loại tiêu hao này chỉ là tạm thời, ngủ một giấc là có thể hồi phục.

Về mặt an toàn, tức là khi Thuần Lăng thi triển thuật, thần hồn của hắn sẽ mở ra đối với nàng, phòng ngự rất yếu, nếu lúc này tấn công hắn, hắn rất dễ bị thương. Đương nhiên, Chúc Nguyệt Triệt sẽ không làm như vậy.

"Vậy thì thử xem." Chúc Nguyệt Triệt nói.

Thuần Lăng ngồi đối diện với Chúc Nguyệt Triệt trên giường gỗ, khoảng cách khá gần. Hắn nhắm mắt, thần hồn vô hình dò ra, tiến vào linh đài của Chúc Nguyệt Triệt.

Thần hồn của hắn và Chúc Nguyệt Triệt vốn dĩ đã liên kết với nhau, cũng thuận tiện cho việc trị liệu, nếu là người khác dùng phương pháp này để trị liệu, sẽ còn khó khăn hơn nhiều.

Bản chất của bí pháp này là dùng thần hồn của Thuần Lăng để nuôi dưỡng thần hồn của Chúc Nguyệt Triệt, để hắn tiêu hao bản thân, tu bổ bồi dưỡng phần khuyết thiếu của Chúc Nguyệt Triệt.

Khi được trị liệu bằng phương pháp này, Chúc Nguyệt Triệt không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhấm nháp rượu ngon, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đợi đến khi trị liệu xong, Chúc Nguyệt Triệt mở mắt ra với tinh thần phấn khởi, còn vẻ mặt Thuần Lăng đối diện lại tái đi, trông như sắp ngất đi vậy.

Chúc Nguyệt Triệt biết hắn chỉ là tạm thời tiêu hao quá nhiều, nàng không khỏi đưa đỡ hắn, nói: "Vất vả cho ngươi rồi."

Thân hình cao lớn của nam tu không còn cố gắng chống đỡ nữa, hắn chậm rãi thả lỏng, rồi nhẹ nhàng dựa vào Chúc Nguyệt Triệt.

"Chủ nhân, hôm nay ta có thể ở lại đây nghỉ ngơi được không?" Thuần Lăng suy yếu, rầu rĩ nói: "Hôm sau ta đi cũng sẽ không có ai phát hiện đâu."