Vẻ mặt Đới Phong cứng đờ lại, mắt trợn trừng, gã buộc phải nhanh chóng thu lại vẻ tức giận, trông có vẻ vặn vẹo kỳ lạ của mình.
Đội trưởng có tuyến đường tuần tra cố định, lúc chọn bẫy, đương nhiên Đới Phong sẽ tránh những nơi đó, vậy mà bây giờ lại đυ.ng trúng!
Chúc Nguyệt Triệt nói: "Đới Phong cướp đoạt vật phẩm nhiệm vụ của ta không thành, lại muốn ra tay với ta."
"Không! Ta không có!" Đới Phong lập tức trả lời, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra: "Là... là Chúc Nguyệt Triệt ả..."
Gã liều mạng suy nghĩ, cố gắng tìm ra lời lẽ thích hợp.
Sau đó, ánh mắt Đới Phong sáng lên, ngân giọng nói: "Vừa rồi khi chúng ta cùng nhau tìm Bích Linh Thảo đã gặp phải linh thú, để bảo vệ mình, Chúc Nguyệt Triệt đã đẩy ta vào bầy linh thú, làm hỏng túi trữ vật của ta, vì thế ta mới tức giận đuổi theo nàng đòi lại công bằng thôi!"
Đới Phong tỏ vẻ mình là nạn nhân: "Đội trưởng, người phải làm chủ cho ta."
Nhϊếp Anh cau mày.
Các đệ tử cấp Bính trong sơn cốc đều không tiếp tục tìm Bích Linh Thảo hoặc bắt Tốc Giáp nữa, tất cả đều dựng tai lên chú ý đến bọn họ, một vài đệ tử ở gần nhau bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Đới Phong vẫn đang tự bào chữa cho mình.
"Ta là Hoàng cảnh hậu kỳ, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó, tại sao phải cướp của nàng ta chứ?"
Gã vừa nói vừa nhìn các đệ tử khác ở đây, ánh mắt Đới Phong đảo một vòng, sau đó đột nhiên dừng lại, hướng về phía một đệ tử, hét lên: "Lưu sư đệ!"
Đới Phong nói: "Ngươi biết đấy, tính ta hào hiệp rộng lượng, Chúc sư muội là thành viên trong nhóm của ta, ngày thường ta đều rất quan tâm nàng ta, làm sao có thể làm ra chuyện cướp đoạt vật phẩm nhiệm vụ của nàng ta được."
Vị Lưu sư đệ bị gọi tên sửng sốt.
Các đệ tử xung quanh đều nhìn về phía hắn ta.
"Chuyện này..." Lưu sư đệ hơi ngượng ngùng căng thẳng.
Quan hệ của hắn ta và Đới Phong đúng là không tệ, cũng biết Chúc Nguyệt Triệt là thành viên trong nhóm của gã, nhưng Đới Phong đối xử với Chúc Nguyệt Triệt như thế nào thì làm sao mà hắn ta biết được.
Hơn nữa chuyện này lớn như vậy, lỡ như hắn ta bảo lãnh mà xảy ra chuyện gì thì sao.
Vị đội trưởng Nhϊếp Anh nghiêm khắc kia còn đang đứng đây nhìn kia kìa.
Lưu sư đệ ấp úng nói: "Đới sư huynh ngày thường rất tốt... huynh ấy..."
Đới Phong lập tức nói: "Đội trưởng, người đã nghe thấy rồi đấy, ta không phải là người như vậy!"
"Trước đây ta đối xử với nàng ta tốt như vậy, bây giờ nàng ta lại vong ân bội nghĩa, không những hại ta rơi vào bầy linh thú, còn vu oan giá họa cho ta." Đới Phong càng nói càng kích động, như thể thật sự đã chịu uất ức rất lớn: "Đội trưởng, người không thể nghe nàng ta nói dối được, nàng ta vu khống như vậy có bằng chứng gì chứ?"
Những đệ tử xung quanh nghe xong, cũng nhìn nhau đầykhó hiệu, họ trao đổi ánh mắt do dự, dường như gã nói cũng có lý.
"Bằng chứng sao?"
Một giọng nói khàn khàn nhưng trong trẻo vang lên.
"Ai nói ta không có bằng chứng."
Nàng lấy một pháp khí hình tròn nhỏ nhắn ra, là Tồn Âm Thạch.
Lời nói của Đới Phong như bị nghẹn lại, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Cái gì, ngươi..."
Thế mà nàng lại mang theo pháp khí có thể lưu giữ âm thanh này.
Pháp khí có thể lưu giữ hình ảnh và âm thanh có giá khá đắt, những tu sĩ Hoàng giai bình thường như bọn họ hầu như đều không mua nổi. Tồn Âm Thạch dùng một lần trong tay Chúc Nguyệt Triệt rẻ hơn Lưu Ảnh Thạch rất nhiều, nhưng cũng phải mất gần một năm thu nhập của bọn họ.
Tiền của bọn họ dùng để mua tài nguyên tu luyện còn không đủ, làm gì có tiền nhàn rỗi mua loại đồ xa xỉ này, Đới Phong không ngờ Chúc Nguyệt Triệt lại chuẩn bị thứ này.
Chúc Nguyệt Triệt nói: "Trước đây Đới sư huynh thường xuyên quấy rối ta, ta thấy sợ hãi, chỉ đành nghiến răng mua một Tồn Âm Thạch. Sau này lỡ như xảy ra chuyện gì thì cũng có bằng chứng, không ngờ lại cần tới nhanh như vậy."
Nàng khởi động Tồn Âm Thạch, âm thanh rõ ràng truyền ra từ bên trong, bao gồm toàn bộ cuộc đối thoại Chúc Nguyệt Triệt chất vấn Đới Phong thả thuốc bột cướp đồ, cùng với việc Đới Phong dựa vào thân phận liêu trưởng lạm quyền tư lợi.
Nội dung ghi lại hoàn toàn lật đổ những gì Đới Phong nói là đối xử tốt với nàng, còn phơi bày tội chứng trước đây gã ức hϊếp nàng.
Đới Phong nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vừa giận vừa sợ.
Gã nói mà, tại sao lúc đó nàng đột nhiên lật lại chuyện cũ chứ, thì ra là đang gài bẫy gã!