Một lát sau, Đới Phong cả người tả tơi, tay áo rách nát nhiều chỗ, dẫm lên một đám lá khô, vịn vào thân cây thở hổn hển.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Đại Giác Thú.
Vẻ mặt Đới Phong vẫn còn kinh hãi, gã vừa tiếc nuối số Bích Linh Thảo đã mất, vừa lộ vẻ nghi hoặc phẫn nộ trong đôi mắt.
Tại sao Đại Giác Linh Thú lại tấn công mình, rốt cuộc Chúc Nguyệt Triệt đã chạy đi đâu rồi?!
Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên không xa, một bóng người bước ra hiện rõ hình dáng.
Là Chúc Nguyệt Triệt.
"Ngươi..." Đới Phong giật mình. Gã không ngờ Chúc Nguyệt Triệt lại xuất hiện.
Vậy mà nàng ta lại ở ngay đó, lúc nãy gã hoàn toàn không phát hiện ra.
Chưa đợi Đới Phong nói hết câu, Chúc Nguyệt Triệt đã lên tiếng: "Thuốc bột của Đới sư huynh quả nhiên lợi hại."
Nghe vậy, vẻ mặt Đới Phong hơi vặn vẹo: "Cái gì, ngươi, ngươi biết rồi sao?"
Chúc Nguyệt Triệt vẫn thản nhiên, giọng điệu lại như buồn bã thở dài: "Đới sư huynh, chúng ta là đồng môn, sao huynh lại vì tham lam vật phẩm nhiệm vụ của ta mà đặt thuốc bột thu hút linh thú lên người ta chứ. May mà ta cảnh giác, dùng linh lực chặn thứ huynh đặt lên, rồi lại đưa thuốc bột trở lại người huynh."
"Là ngươi làm? Ngươi lại dám tính kế ta ư?!" Đới Phong vừa kinh ngạc vừa tức giận, nghĩ đến số Bích Linh Thảo đã mất càng khiến gã tức điên lên.
"Đới Phong, trước kia huynh theo đuổi ta không thành, bèn lợi dụng chức vụ mà giao cho ta nhiều nhiệm vụ hơn, gây khó dễ cho ta trong công việc." Chúc Nguyệt Triệt nói: "Bây giờ lại còn muốn cướp vật phẩm nhiệm vụ của ta, thật sự là quá khinh thường người khác rồi."
Cơn giận của Đới Phong đã lan đến đỉnh đầu, gã tức giận nói: "Vậy thì đã sao, ta có thể để ý đến ngươi đã là phúc phận của ngươi rồi, ngươi còn bày đặt ra vẻ cho ai xem chứ. Được ưu ái mà không biết điều, nếu không đè bẹp khí thế của ngươi xuống thì ngươi thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi hay sao?"
Lúc này gã đang tức giận, cũng không màng đến việc tử hỏi làm sao Chúc Nguyệt Triệt có thể dùng linh lực chặn thuốc bột rồi đưa trở lại người gã mà gã không hề phát hiện ra. Loại thao tác tinh tế này không phải là trình độ mà một người Hoàng Cảnh trung kỳ nên có.
Chúc Nguyệt Triệt liếc nhìn gã, nói: "Túi trữ vật của Đới sư huynh đâu rồi? Không phải là rơi rồi đấy chứ."
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đến lúc này rồi mà còn làm mất Bích Linh Thảo, đúng là tệ hại đến cùng cực rồi, thật đáng tiếc cho công sức thu thập của sư huynh quá."
Đới Phong nghe xong lại càng tức đến mức muốn hộc máu, linh lực gã dâng trào, phẫn hận rút kiếm lao thẳng về phía Chúc Nguyệt Triệt.
Chúc Nguyệt Triệt bước chân di chuyển, nhanh nhẹn lùi ra xa.
Hai mắt Đới Phong đỏ ngầu, đuổi theo không bỏ.
Gã đã ra tay không chút do dự, tuy nhiên, có lẽ là do trước đó bị tiêu hao quá nhiều linh lực lên bầy Đại Giác Linh Thú, mấy lần tấn công của gã đều suýt chút nữa đánh trúng nàng nhưng lại bị nàng né được.
Hụt mất chỉ trong gang tấc càng khiến Đới Phong thêm điên tiết.
Hai người ngươi đuổi ta chạy một hồi lâu.
Trong cuộc rượt đuổi kịch liệt này, so với Đới Phong Hoàng Cảnh hậu kỳ đang thở hổn hển, Chúc Nguyệt Triệt chỉ mới Hoàng Cảnh trung kỳ thì nhịp thở lại khá ổn định.
Cảnh vật bên cạnh lướt qua phía sau, Chúc Nguyệt Triệt chuyện động linh hoạt, né tránh chướng ngại vật, kéo dài khoảng cách.
Nơi đây đá lởm chởm rất nhiều, bản đồ giản lược mà tông môn cung cấp cho thấy, vòng qua góc phía trước chính là thung lũng rộng lớn.
Hai vách núi phía trước kẹp lại thành một lối đi hẹp cho ánh sáng xuyên qua.
Nếu nàng tính không sai, vậy thì...
Chân Chúc Nguyệt Triệt dẫm lên mặt đất, bụi đất tung lên, lách mình xuyên qua khe núi.
Tầm nhìn trở nên thoáng đãng.
Nàng chạy ra vài bước, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô vang lên không xa.
Là vài đệ tử cấp Bính cùng đến làm nhiệm vụ bí cảnh.
Họ đang có chút kinh ngạc nhìn Chúc Nguyệt Triệt dường như đang bị thương và chạy như điên ra ngoài trong tình trạng chật vật.
Còn có một người mặc trang phục màu đen viền trắng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét qua.
Thân hình nàng ta khẽ động, trong nháy mắt đã di chuyển đến bên cạnh Chúc Nguyệt Triệt, đưa tay đỡ lấy nữ đệ tử lúc này đang thở hổn hển như đã kiệt sức sắp ngã quỵ.
"Đội trưởng..." Chúc Nguyệt Triệt nói với giọng khàn khàn, nhịp thở không đều: "Đới sư huynh muốn gϊếŧ ta."
Tiếng bước chân lại vang lên từ vách núi, Đới Phong dốc hết sức lực, cuối cùng cũng đuổi kịp, mặt mày hung dữ vì cơn thịnh nộ đang bừng bừng, gã hét lên một tiếng "Chúc Nguyệt Triệt!", rồi lao ra khỏi góc cua giữa vách núi.
Sau đó, gã nhìn thấy vài đệ tử cấp Bính đang trừng mắt nhìn mình, còn có đội trưởng Nhϊếp Anh đang đỡ lấy Chúc Nguyệt Triệt với vẻ mặt u ám.