Chương 19: Gậy ông đập lưng ông (1)

Rêu bám trên những tảng đá lởm chởm, khu rừng rậm rạp phía trước càng thêm u ám.

Đới Phong dừng bước, nói: "Đến phía trước là đúng rồi."

Gã tiến lại gần Chúc Nguyệt Triệt vài bước như muốn giải thích một chút, linh lực lại lặng lẽ vươn tới lọ sứ nhỏ đựng thuốc bột trong tay áo.

Nụ cười trên mặt gã càng thêm thân thiết.

Kế hoạch mà Đới Phong chuẩn bị nói ra cũng đơn giản.

Cái gọi là nơi có nhiều Bích Linh Thảo chính là tổ của Đại Giác Linh Thú mà gã cố tình đi tìm.

Trước đó gã đã có được một loại thuốc bột có thể thu hút loại Đại Giác Linh Thú này và khiến chúng trở nên hung dữ, gã chỉ cần bôi thuốc bột lên người Chúc Nguyệt Triệt, để nàng tự mình đi vào, nàng sẽ bị linh thú quấn lấy.

Thuốc bột không màu, rất nhỏ, rất khó phát hiện, với tu vi của Chúc Nguyệt Triệt thì khó mà nhận ra được.

Địa điểm này là gã đã cẩn thận lựa chọn, mặt đất gồ ghề, dây leo cành cây rậm rạp, Chúc Nguyệt Triệt muốn nhanh chóng chạy thoát thì rất khó, thi triển kiếm chiêu cũng không tiện.

Đại Giác Linh Thú rất mạnh, phương thức tấn công chủ yếu là húc cho đối phương bất tỉnh. Nhiều linh thú bao vây nàng như vậy, chẳng mấy chốc nàng sẽ bị húc cho bất tỉnh nhân sự.

Đến lúc đó gã quay lại là có thể cướp đoạt chiến lợi phẩm rồi.

Đại Giác Linh Thú tấn công rất hung dữ, nhưng không ăn thịt người, sẽ không đuổi theo con mồi đã bất tỉnh, sau khi Chúc Nguyệt Triệt ngất xỉu, chúng sẽ tự động rời đi.

Đới Phong không cần lo rằng, khi gã đến đó vẫn sẽ phải đánh nhau với linh thú này, Chúc Nguyệt Triệt cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, không đến mức khó giải quyết.

Tất nhiên, nàng bị thương một chút là điều khó tránh khỏi.

Bước chân di chuyển, gã đứng bên cạnh Chúc Nguyệt Triệt ở cự ly gần một cách tự nhiên.

Linh lực lặng lẽ bọc thuốc bột đưa lên người Chúc Nguyệt Triệt.

Với khả năng điều khiển linh lực của gã, nếu khoảng cách xa hơn một chút thì không thể điều khiển chính xác và kín đáo đến mức này.

Chúc Nguyệt Triệt có vẻ không hề hay biết.

"Chúng ta... ầy." Đới Phong đang định nói tiếp thì đột nhiên khưng lại, gã cúi xuống lấy dụng cụ truyền tin, dường như dụng cụ truyền tin có động tĩnh, nhận được tin tức gì đó.

"Thật không may, sư đệ của ta có việc gấp tìm ta, ta phải qua đó một chuyến." Gã nhìn dụng cụ truyền tin, vẻ mặt có chút khó xử và áy náy: "Bích Linh Thảo ở ngay bên trong đó, hay là muội tự mình vào đi, ta về trước đây."

Chúc Nguyệt Triệt nói: "Được, vậy không làm phiền Đới sư huynh nữa."

Đới Phong gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Gã quay lưng về phía Chúc Nguyệt Triệt, nhanh chóng bước đi, khóe miệng không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng.

Cùng lúc đó, gã không thấy được ánh mắt Chúc Nguyệt Triệt trở nên sâu xa hơn.

Một lát sau, Đới Phong vòng ra ngoài một vòng, rồi lại quay lại đây.

Gã trốn ở một nơi có thể ẩn nấp để chờ đợi, đắc ý nghĩ đến sự phát triển của sự việc.

Tu vi của Chúc Nguyệt Triệt chỉ mới ở Hoàng Cảnh trung kỳ, đối phó với một đàn Đại Giác Linh Thú hung dữ sẽ rất khó khăn. Đợi nàng ngã xuống, túi trữ vật của nàng sẽ mặc cho gã lấy. Túi trữ vật có chức năng nhận chủ rất đắt đỏ, những tu sĩ cấp thấp như bọn họ không dùng nổi.

Sau khi lấy hết Bích Linh Thảo trong túi trữ vật, gã sẽ phá hủy túi trữ vật, để đồ vật bên trong rơi vãi khắp nơi, làm giả hiện trường thành túi trữ vật bị linh thú phá hủy.

Bích Linh Thảo nằm trong danh sách thức ăn của Đại Giác Linh Thú, việc Bích Linh Thảo biến mất hoàn toàn có thể giải thích là do linh thú ăn mất.

Một kẻ cấp Bính nhỏ bé như Chúc Nguyệt Triệt sẽ không bị người phía trên điều tra kỹ lưỡng rầm rộ, dù sao người cũng không gặp chuyện gì.

Đến lúc đó, nàng đang vội vàng tìm vật phẩm nhiệm vụ, cũng không còn thời gian để nghĩ cách điều tra gì nữa.

Đới Phong hài lòng tưởng tượng, gã đè nén tâm trạng phấn khích rồi tiếp tục chờ đợi.

Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian, khu rừng lẽ ra phải ồn ào náo nhiệt lại vẫn yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Chuyện gì vậy? Đới Phong nhíu mày. Tại sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?