Chương 16: Tàn nhẫn

Đới Phong ở đầu bên kia nghe Nhϊếp Anh nói, trong lòng giật thót, không khỏi lo lắng bất an.

Gã liếc nhìn Chúc Nguyệt Triệt ở cách đó không xa, sau đó lại liếc nhìn Nhϊếp Anh, trong lòng thấp thỏm.

Hay là... trước tiên đừng tìm con nha đầu này trong trại nữa.

Nhỡ đâu Chúc Nguyệt Triệt lại không biết điều mà gây sự giống như lần trước nữa thì hỏng bét, như vậy chắc chắn sẽ khiến đội trưởng chú ý.

Vẫn nên thử ở bên ngoài thì hơn. Đới Phong khẽ cắn răng. Như vậy cho dù nàng có muốn làm ầm ĩ cũng chẳng có mấy ai biết.

Chỉ cần kế hoạch sau đó tiến hành thuận lợi, gã sẽ không bị bắt chịu phạt giống tên đệ tử xui xẻo này.

Ánh mắt gã dừng lại trên người Chúc Nguyệt Triệt, như đang tính toán làm thế nào để xé xác nàng ra mà ngấu nghiến.

Nhưng... biểu hiện của Chúc Nguyệt Triệt sáng nay có chút khác thường, trước đây chưa từng thấy nàng có bản lĩnh đi lại dễ dàng trong bụi rậm như vậy.

Ánh mắt Đới Phong đảo một vòng, có chút cảnh giác suy nghĩ.

Lại một ngày trời quang mây tạnh, đội ngũ đệ tử cấp Giáp đang trên đường đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.

Mục Bách đã quan sát Tả Lăng nhiều ngày nay, cảm thấy tâm trạng hắn lên xuống thất thường.

Phần lớn thời gian hắn đều lạnh lùng như một tảng băng.

Đôi khi trên gương mặt ít biểu cảm kia lại đột nhiên xuất hiện một nụ cười hiếm có như băng tan.

Điều này khiến Mục Bách có chút khó hiểu, lại có chút suy đoán.

Hắn ta suy nghĩ thấu đáo, giỏi quan sát sắc mặt, người khác có lẽ không phát hiện ra một số thay đổi nhỏ của Tả Lăng, nhưng hắn ta lại có thể nhìn ra.

Chiêu thức kiếm pháp của Tả Lăng có thêm vài phần lạnh lùng vô tình hơn so với trước đây.

Hôm qua khi ra tay đối phó với hung thú cùng mọi người, chiêu thức của Tả Lăng vô cùng tàn nhẫn, lạnh lẽo.

Mấy đệ tử cảnh giới hơi thấp chỉ cần nhìn hắn ra chiêu cũng đã chấn động đến mức không cầm nổi kiếm.

Trước đây Mục Bách cũng từng thấy Tả Lăng ra tay, kiếm chiêu của hắn có phong cách khá lạnh lẽo, nhưng vẫn chưa đến mức vô nhân tính giống một thứ binh khí gϊếŧ chóc như bây giờ.

Tuy nhiên, mặc dù trạng thái của Tả Lăng có chút kỳ lạ, Mục Bách vẫn muốn nhân cơ hội này kết giao với Tả Lăng.

Ngày thường hắn ta không có cơ hội tiếp xúc với Tả Lăng, lần này hiếm lắm mới được phân vào cùng một đội với Tả Lăng.

Đừng thấy hắn ta là Huyền Cảnh hậu kỳ, Tả Lăng là Huyền Cảnh viên mãn, hai người chỉ kém một tiểu cảnh giới, nhưng mỗi tiểu cảnh giới của Huyền Cảnh lại là một rào cản, rất nhiều người cả đời cũng không thể thăng lên một tiểu cảnh giới đâu.

Những đệ tử cấp Giáp của đại tông môn như bọn họ muốn thăng từ Huyền Cảnh hậu kỳ lên Huyền Cảnh viên mãn thường phải mất đến trăm năm.

Mà Tả Lăng lại trạc tuổi hắn ta, sự chênh lệch này khó mà tưởng tượng được.

Mục Bách thấy tâm trạng Tả Lăng hiện tại dường như vẫn ổn, hắn ta chỉnh lý lại lời nói trong bụng, sau đó nhanh chân bước lên bắt chuyện.

Nam tu cao lớn nghe thấy hắn ta nói, khẽ liếc mắt nhìn hắn ta.

Mục Bách bắt đầu câu chuyện từ những tình huống liên quan đến nhiệm vụ trước, sau đó nói chuyện phiếm vài câu.

Thỉnh thoảng Tả Lăng lại ừ một tiếng, coi như đáp lời.

"Nghe nói có một đệ tử cấp Bính tên là Chúc Nguyệt Triệt, có biểu hiện rất tốt trong bí cảnh tông môn lần này."

Nói chuyện một hồi, Mục Bách đột nhiên chuyển chủ đề.

Mục Bách lặng lẽ quan sát Tả Lăng, phát hiện thần sắc hắn quả nhiên dịu đi một chút, ánh mắt còn hơi lóe lên.

"Vậy sao?" Tả Lăng nói.

Khóe môi hắn khẽ nhúc nhích, mơ hồ lộ ra vẻ ấm áp, nhưng dường như hắn đang kìm nén điều gì đó nên không nói thêm gì nữa.

Mục Bách khen ngợi qua loa vài câu về những tin tức liên quan đến biểu hiện gần đây của Chúc Nguyệt Triệt... mặc dù thực ra hắn ta chưa từng nghe nói, những điều này đều là bịa đặt dối chung chung mà thôi.

Sau đó, hắn ta thăm dò hỏi: "Nghe nói sư huynh có quan hệ khá tốt với nàng ta phải không?"

"Ta và nàng không có giao tình gì." Thật bất ngờ, lần này Tả Lăng trả lời rất nhanh.

Hắn dừng một chút rồi nói: "Trước đây ta giúp nàng, là vì phát hiện tiềm lực thiên tư của nàng không tồi, tương lai đáng kỳ vọng, không muốn thấy cảnh minh châu bị che lấp."

Tả Lăng quay đầu nhìn Mục Bách, thần sắc nghiêm túc, nói: "Đừng thấy bây giờ nàng chỉ là cấp Bính mà khinh, thành tựu tương lai chưa chắc đã thấp hơn ngươi và ta đâu."

Mấy ngày nay, Tả Lăng hiếm khi nói nhiều như vậy.

Mục Bách nghe vậy trong lòng kinh ngạc.

Hắn ta không ngờ Tả Lăng lại đánh giá Chúc Nguyệt Triệt cao như vậy.

Trước đây Mục Bách cho rằng Tả Lăng rất có thể có hảo cảm với Chúc Nguyệt Triệt, những lời nói khen ngợi thiên tư của Chúc Nguyệt Triệt ở kho thuốc chỉ là cái cớ mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn ta có chút không chắc chắn.

Mục Bách và Tả Lăng đều là đệ tử cấp Giáp, Tả Lăng càng là thiên tài hiếm có trong cấp Giáp, thế mà hắn lại nói sau này Chúc Nguyệt Triệt có khả năng sánh ngang với mình?

Nếu chỉ đơn thuần là thích thì chỉ cần tâng bốc nàng cao hơn một chút, nói nàng có thể đạt đến cấp Ất là được rồi.

Tả Lăng không giống người nói bừa. Hơn nữa còn đánh giá cao như vậy, nếu sau này Chúc Nguyệt Triệt không phát triển được, chẳng phải rất dễ bị phát hiện là không đúng sao.

Mục Bách nhanh trí không khỏi để tâm.

Hắn ta vừa trò chuyện với Tả Lăng, vừa suy nghĩ miên man, ánh mắt hơi động.

Có lẽ mình nên thực sự chú ý đến vị Chúc Nguyệt Triệt này.

Thành tựu tương lai cao, địa vị hiện tại thấp là thời cơ tốt để kết giao...

Bên ngoài khu vực nhiệm vụ của cấp Bính, những tán cây che khuất mặt trời tạo thành những bóng râm loang lổ trên mặt đất, bóng dáng Chúc Nguyệt Triệt xuất hiện, dừng lại ở một chỗ.

Trên y phục nàng có thêm một vài vết máu tươi.