Ngày hôm sau, Chúc Nguyệt Triệt áo bào tung bay, thân ảnh nhanh chóng hướng đến đích.
Có nền tảng của ngày hôm qua, hôm nay nàng có thể thăm dò được xa hơn, không cần lãng phí thời gian tìm kiếm dò đường phía trước nữa.
Các đệ tử khác cũng tiếp tục từ nơi kết thúc thăm dò hôm qua, lần lượt tản ra để lên đường, bóng dáng nhanh nhẹn của nàng xen lẫn vào trong đó trông rất bình thường.
Đới Phong lặng lẽ bám theo sau nàng, quyết tâm bám sát tới cùng.
Hôm qua là gã sơ suất.
Hắn là Hoàng Cảnh hậu kỳ, Chúc Nguyệt Triệt mới Hoàng Cảnh trung kỳ, chỉ cần gã để tâm, chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao?
Nghĩ vậy, Đới Phong nhìn chằm chằm Chúc Nguyệt Triệt.
Tuy nhiên, đi được nửa đường, gã chỉ hơi phân tâm nhìn xuống đám dây leo phiền phức dưới chân, ngẩng đầu lên, người đã không thấy đâu rồi.
Chuyện gì vậy? Đới Phong tức giận, gã không cam lòng mà tăng tốc bước lên phía trước để kiểm tra, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Chúc Nguyệt Triệt.
Chẳng lẽ nàng đã phát hiện gã đang theo dõi mình, cố ý cắt đuôi gã sao? Không, không thể nào.
Đới Phong tự tin rằng, với trình độ của Chúc Nguyệt Triệt thì không thể phát hiện ra mình, hơn nữa cho dù có phát hiện, nàng cũng không có năng lực để cắt đuôin gã.
Ngày hôm trước, Đới Phong đứng ở xa, không thấy rõ chuyện Chúc Nguyệt Triệt bắt được Tốc Giáp nên vẫn giữ nguyên ấn tượng ban đầu với thực lực của Chúc Nguyệt Triệt.
Đới Phong tức giận hừ một tiếng.
Chắc gã chỉ đơn giản là xui xẻo, đúng lúc ở khu vực địa hình phức tạp này lại lơ là, để Chúc Nguyệt Triệt chạy mất.
Nhiệm vụ bí cảnh tông môn này kéo dài bảy ngày, kế hoạch của Đới Phong như sau.
Trước tiên, gã chuẩn bị bẫy, vào ngày thứ năm, thứ sáu thì dụ Chúc Nguyệt Triệt rơi vào bẫy bị linh thú tấn công hôn mê, sau đó giả mạo hiện trường, làm túi trữ vật của nàng bị phá hủy, lặng lẽ cướp lấy vật phẩm nhiệm vụ của nàng.
Vật phẩm nhiệm vụ càng nhiều thì điểm càng cao, đánh giá càng cao thì phần thưởng càng nhiều, cũng có lợi cho tương lai.
Điểm quá thấp còn bị phạt.
Sau khi Đới Phong có được vật phẩm nhiệm vụ của Chúc Nguyệt Triệt, cho dù của phần nàng không nhiều, nhưng cộng với phần của gã chắc chắn cũng cao hơn người bình thường.
Đến lúc đó gần đến hạn chót, túi rỗng tuếch, Chúc Nguyệt Triệt hoàn toàn không thể kiếm được bao nhiêu vật phẩm trong hai ngày... vật phẩm ở nhiệm vụ này rất quan trọng, người khác đều cần đồ để tăng điểm, cũng sẽ không có ai tốt bụng mà giúp nàng.
Còn về Tả Lăng, trong khoảng thời gian này, hắn không hề có động tĩnh gì, biết đâu đã chán nàng rồi.
Hơn nữa, Tả Lăng cũng có nhiệm vụ của mình, còn có thể tốn tâm tư đến giúp nàng sao?
Chỉ có Đới Phong gã mới có thể giúp nàng mà thôi.
Gã có được vật phẩm của hai người, số lượng dư ra cũng khá nhiều, có thể chia cho nàng một ít, đương nhiên, điều này cũng cần có điều kiện.
Hơn nữa số lượng cho chỉ đủ để nàng ít bị phạt, không qua được điểm đạt yêu cầu.
Nàng càng sống tệ thì gã mới càng có cơ hội, nếu nàng mà từng bước thăng tiến thì gã còn đạt được mục đích thế nào được nữa.
Đới Phong càng nghĩ càng thấy kế hoạch hoàn hảo.
Đến lúc đó, gã muốn một bước lên mây, gạo nấu thành cơm luôn. Trước đây, tiểu đề tử này ỷ mình có chút nhan sắc mà dám từ chối gã, chẳng phải cuối cùng vẫn phải cởi đồ cầu xin gã, để gã muốn ngủ thì ngủ sao.
Gã đã rất mong chờ cảnh tượng lúc đó rồi.