Chương 12: "Vậy giữa hai người, không có chút nào kiểu, ừm..."

Tống Nhứ nhìn Chúc Nguyệt Triệt, chớp mắt.

Tính cách nàng ấy khá bạo dạn, thấy Chúc Nguyệt Triệt không có vẻ khó gần, bèn tiến lên vài bước bắt chuyện: "Ngươi là Chúc Nguyệt Triệt phải không? Ta là Tống Nhứ, chiêu thức của ngươi thật lợi hại."

Chúc Nguyệt Triệt mỉm cười thân thiện đáp lại: "Chỉ là may mắn thôi."

Tống Nhứ chứng kiến nàng bắt được con Tốc Giáp lần thứ hai, không dám xem lời khiêm tốn của nàng là thật. Ngay cả người đạt đến cảnh giới Hoàng giai viên mãn cũng chưa chắc có thể bắt được nó hai lần.

Trước đó nàng ấy có nghe nói, Tả Lăng rất ngưỡng mộ tâm tính và tư chất của nàng, nhưng Tống Nhứ vốn không tin lắm.

Một đệ tử cấp Bính có thể có biểu hiện xuất sắc gì trong tu luyện mà lọt vào mắt xanh của thiên tài cấp Giáp kia chứ?

Thế nhưng bây giờ nàng ấy cảm thấy có lẽ đúng là như vậy thật.

Ví dụ về những tu sĩ ban đầu bình thường, sau đó tích lũy dần dần rồi đột nhiên khai khiếu cũng không phải là không có, chỉ là rất hiếm, có lẽ Chúc Nguyệt Triệt chính là loại người như vậy.

Chúc Nguyệt Triệt có vẻ không bài xích việc nói chuyện với nàng ấy, trên đường đi cũng không có việc gì làm, Tống Nhứ bèn tiếp tục tán gẫu với nàng.

Tống Nhứ muốn hỏi Chúc Nguyệt Triệt làm thế nào để khai khiếu trong tu luyện, dò hỏi vài câu, nhưng Chúc Nguyệt Triệt chỉ nói những điều sáo rỗng như chăm chỉ luyện tập, không có gì đáng để học hỏi.

Nói chuyện một hồi, Tống Nhứ không nhịn được hỏi một chút về Tả Lăng.

"Những tin đồn về sư huynh Tả Lăng và ngươi, có thật không?"

"Ngươi nói tin đồn nào?" Chúc Nguyệt Triệt cười nói: "Quả thật là huynh ấy cảm thấy tâm tính phẩm chất của ta không tồi, có giao lưu với ta, sau đó cũng vì điều này mà giúp ta rửa sạch oan khuất."

Tống Nhứ đáp lại vài tiếng, rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy giữa hai người, không có chút nào kiểu, ừm..."

Chúc Nguyệt Triệt lắc đầu: "Chúng tôi là bằng hữu, hơn nữa chí hướng ở đại đạo, nào có tâm tư để ý đến chuyện tình cảm."

Tống Nhứ lại ồ lên vài tiếng, không khỏi cảm thấy bản thân mình có phần nông cạn.

Cơ hội hiếm có, Tống Nhứ vẫn tiếp tục hỏi Chúc Nguyệt Triệt một chút về Tả Lăng, ví dụ như khi ở chung thì như thế nào, vân vân và mây mây.

Bình thường nàng ấy rất ít khi tiếp xúc với người cấp Ất, huống chi là người xuất sắc trong cấp Giáp như Tả Lăng.

Tả Lăng nổi tiếng trong số các đệ tử của Tuyệt Kiếm Tông, có vô số người sùng bái ngưỡng mộ, đối với những người như Tống Nhứ, hắn quá xa vời nên khó tránh khỏi tò mò.

Tống Nhứ chỉ tình cờ gặp Tả Lăng một lần trong tông môn, nhìn từ xa, thấy hắn có vẻ lạnh lùng.

Còn lại đều là xem những đoạn chiến đấu của hắn trong lưu ảnh thạch, khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ và đáng sợ.

Lưu ảnh thạch khá đắt đỏ, bọn họ chỉ có thể thỉnh thoảng xem được những đoạn ghi hình hoạt động thi đấu do tông môn công bố để chiêm ngưỡng phong thái của vị thiên chi kiêu tử này.

Thời gian nói chuyện không dài, hai người đến nơi liền tách ra tiếp tục làm nhiệm vụ.

Bích Linh Thảo này vẫn là tự tìm ở những nơi khác nhau thì hiệu quả hơn, như vậy cũng an toàn và thân thiện hơn, tránh xung đột.

Đi thêm một đoạn, Chúc Nguyệt Triệt liếc nhìn xung quanh, ở đây hầu như không thấy bóng người.

Khoảng cách trước đó cách điểm tập trung xuất phát không quá xa, các đệ tử chưa hoàn toàn tản ra, mật độ người cao.

Đến đây rồi, các đệ tử đã phân tán ra xa.

Nàng nhìn về hướng mình đang đi, dựa theo tư liệu và quan sát của mình, Bổ Hồn Hoa, linh vật chữa trị thần hồn mà nàng cần tìm hẳn là ở hướng đó.

Chỉ là nàng còn phải đi sâu hơn nữa, có thể sẽ vượt quá phạm vi khu vực nhiệm vụ quy định.

Vì sự an toàn và hiệu quả của các đệ tử, tông môn đã khoanh vùng cho các đệ tử làm nhiệm vụ tương ứng, những nơi vượt quá giới hạn tương đối nguy hiểm đối với họ, bình thường không cho phép họ vượt qua.

Tuy nhiên bây giờ chắc không có ai chú ý đến việc nàng sẽ đi đâu.

Ngoại trừ cái đuôi vẫn lén lút bám theo phía sau.

Địa hình ở đây phức tạp hơn, nhiều chỗ che chắn, Chúc Nguyệt Triệt vốn không đi nhanh, đột nhiên tăng tốc.

Nàng nhẹ nhàng luồn lách trong rừng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Tiếng bước chân cố tình che giấu phía sau vang lên dồn dập hơn, Đới Phong tăng tốc, vẻ mặt hơi sốt ruột tìm kiếm xung quanh.

Nhưng cuối cùng gã vẫn không tìm thấy tung tích của Chúc Nguyệt Triệt.

Gã thầm mắng một tiếng. Sao con nhóc này chạy nhanh vậy, thoáng cái đã mất dạng rồi.

Đới Phong vốn định đợi đến khi không có ai mới ra bắt chuyện với Chúc Nguyệt Triệt.

Dù sao gã cũng chột dạ, sợ nếu bị người khác chú ý đến mối quan hệ giữa mình và Chúc Nguyệt Triệt thì sau này có chuyện gì xảy ra sẽ khiến gã bị nghi ngờ.

Bây giờ kế hoạch này đã thất bại, gã bực bội hừ một tiếng.

Thôi vậy, hôm nay để mất dấu thì mất dấu, tuy không hoàn hảo như gã dự tính, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.

Bây giờ đi làm những công tác chuẩn bị khác vậy.

Dù sao cũng phải đợi đến gần thời hạn kết thúc nhiệm vụ mới diễn màn chính.

Ánh mắt gã lóe lên vẻ tàn nhẫn.