Trong lúc Tô Giai Kỳ đang đánh giá nam chính, Cố Tử Trạch cũng đã đi đến trước mặt cô.
Hắn nhìn phong cách ăn mặc của Tô Giai Kỳ hôm nay, có chút kinh ngạc ngay sau đó lại chuyển thành chán ghét, lạnh lùng cất tiếng: "Nghe ba tôi nói, cô muốn hủy bỏ hôn ước với tôi à? Cô nghĩ làm như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của tôi sao, nực cười thật…" Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Gân xanh trên trán Tô Giai Kỳ nhảy vài cái, cô thả dao nĩa trên tay xuống, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, không kiên nhẫn đáp: "Tôi chính là muốn hủy bỏ hôn ước, anh tin hay không thì tùy."
Biểu tình Cố Tử Trạch có chút ngạc nhiên, hắn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: "Cô đây là muốn dùng chiêu thức mới, lặt mềm buộc chặt? Vô dụng thôi, người tôi thích là Tiểu Hy, dù cô có giở trò gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thay đổi." Hắn hơi hơi hất cằm kiêu ngạo, một bộ dáng ông đây chướng mắt cô.
Khóe miệng Tô Giai Kỳ giật giật, có xúc động muốn đánh người.
Tên nhóc này còn đáng ghét hơn những gì trong truyện miêu tả nữa, nhìn cái bản mặt kiêu ngạo của hắn kìa, muốn đấm cho vài cái quá. Nguyên chủ đúng là bị mù rồi, mới thích toàn mặt hàng khốn nạn như vậy.
Cố Tử Trạch thấy Tô Giai Kỳ cứ nhìn chằm chằm hắn, còn nghĩ rằng cô đang mê mẩn nhan sắc của mình, hắn hơi hất tóc: "Tôi biết rằng mình rất đẹp trai, nhưng cô nên bỏ cái ý nghĩ đó đi cho tôi, dù không có Tiểu Hy, tôi cũng sẽ chướng mắt loại người như cô."
Tô Giai Kỳ nghiến răng, cố gắng kiềm nén xúc động muốn đánh người xuống, cô cầm phần ăn của mình đứng lên, cũng lười liếc hắn một cái, chỉ lạnh mặt nói: "Có bệnh thì phải trị, Tôi nghĩ anh nên đi khám não của mình lại đi, nhìn cái bản mặt của anh làm tôi mất hết cả khẩu vị."" Dứt lời liền rời đi.
Cố Tử Trạch sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, sau một lúc mới phản ứng lại: ""Cô ta đây là đang mắng mình."" Mặt hắn đen như đích nồi, xoay người lại, lạnh giọng gầm lên: ""Này Tô Giai Kỳ, cô mắng ai đấy."
Nhưng trong nhà ăn đã sớm không còn bóng dáng của Tô Giai Kỳ.
Cố Tử Trạch đăm chiêu suy nghĩ.
Trước giờ Tô Giai Kỳ ở trước mặt hắn luôn là một bộ dáng si mê thẹn thùng, sau hôm nay lại…cô ta có âm mưu gì đây.
Cố Tử Trạch cũng rời đi, để lại một đám người kinh ngạc đến mắt chữ a mồm chữ o.
Bọn họ vốn tưởng sẽ thấy một màn nam thần sỉ nhục Tô đại tiểu thư rồi cô ta sẽ hèn mọn cầu xin như mọi lần, nhưng không ngờ sự việc lại tiến triển như vậy.
Chuyện Tô Giai Kỳ muốn hủy hôn ước với Cố gia nhanh chóng truyền khắp trường.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, đã đến giờ tan học, các học sinh ai cũng vẻ mặt vui vẻ nhao nhao cùng nhau rời đi.
Chẳng mấy chốc trong phòng học chỉ còn Tô Giai Kỳ và Triệu Tử Hy.
Tô Giai Kỳ đứng dậy, cũng rời đi, không thèm liếc nhìn nữ chính một cái.
Triệu Tử Hy nhìn bóng dáng cô ta rời đi, trong lòng không khỏi nghi ngờ và cảnh giác.
Cả ngày hôm nay cô ta thế mà không tìm cô gây sự?
Chuyện này là không thể nào, theo hiểu biết của cô về Tô đại tiểu thư này thì chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Chẳng lẽ cô ta đang mưu tính chuyện gì đó?
Bên này Tô Giai Kỳ cũng không biết nữ chính đang nghi ngờ cô đang âm mưu xấu xa, hiện tại cô đang ngồi trên xe, Trần Long đang nói về chuyện biệt thự.
""Tiểu thư! Tôi đã theo lời gia chủ mua một căn biệt thự rồi ạ, cô có muốn dọn vào ngay hôm nay không? Tôi sẽ cho người dọn đồ của tiểu thư đến biệt thự."
Tô Giai Kỳ ngồi dựa vào ghế, nhìn phong cảnh bên ngoài, tùy ý đáp một tiếng: ""Ừm.""
Trần Long hạ mắt, có chút suy tư nhìn Tô Giai Kỳ thông qua kính chiếu hậu.
Mặc dù thường ngày Tô đại tiểu thư này rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng không có lạnh lùng và có khí thế bức người như hôm nay, với lại không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn có cảm giác cô ta có địch ý với mình.
Chuyện này có cần thông báo cho người kia biết không nhỉ?
20 phút sau, chiếc xe tiến vào cổng của một căn biệt thự.
Không đợi Trần Long ra mở cửa xe, Tô Giai Kỳ đã tự mình mở cửa, bước xuống xe. Cô nhìn căn biệt thự như tòa lâu đài dành cho công chúa trước mắt, có chút không nói lên lời.
Cô chỉ sống có một mình có cần mua một căn biệt thự lớn như vậy không.
Nhưng chuyện diễn ra tiếp theo, càng khiến tôi Giai Kỳ bất ngờ hơn là từ trong biệt thự đi ra khoảng 10 người, ai cũng mặc đồ người hầu, bọn họ nhanh chóng đứng ngay ngắn hai bên, cúi đầu đồng thanh hô.
"Xin chào tiểu thư.""
Tô Giai Kỳ: "…" Cũng không cần phải long trọng như vậy đâu.
Cô đỡ trán, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Hằng.
Điện thoại kết nối chưa đầy 3 giây, đầu bên kia đã bắt máy, giọng lạnh nhạt mang theo tia sủng nịch của Tô Hằng vang lên.
"Alo con gái?"
Tô Giai Kỳ cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Đám người hầu này là sao đây?"
Tô Hằng sửng sốt một chút, mới hiểu ý cô muốn nói là gì, liền nhẹ nhàng trả lời: "Là ta kêu bọn họ tới chăm sóc con.""
Tô Giai Kỳ lập tức phản đối: ""Con không cần, ba kêu bọn họ đi đi.""
Sau một hồi thuyết phục, Tô Hằng đã đồng ý, nhưng với một điều kiện cô phải giữ lại một người để chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của cô, không còn cách nào cô đành đồng ý.
Tô Giai Kỳ xoay qua nói với Trần Long: "Ngày mai anh không cần đến, tôi sẽ tự mình lái xe đến trường.""
Trần Long do dự: "Nhưng…""
Tô Giai Kỳ không muốn nhiều lời dư thừa với hắn, trực tiếp đuổi người: "Việc này tôi sẽ nói với ba tôi, anh đi được rồi.""
Trần Long đành gật đầu đáp ứng: "Vâng tiểu thư."" Sau đó mang theo 9 người hầu rời đi, chỉ để lại một người hầu nữ.
Cô đi vào căn biệt thự, người hầu nữ lẽo đẽo đi sau.