Chương 35

Sau khi về đến nhà, Vu Cửu cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỳ Dụ Văn, dường như còn đắm chìm trong chuyện mất mặt ở ngoài kia. Chuyện liên quan đến giới chữ cái cùng Kỳ Dụ Văn nhục nhã đã dường như cứ trôi qua thế vậy.

Vu Cửu thoáng thở dài một hơi, chuẩn bị len lén đi lên lầu.

Kỳ Dụ Văn thình lình đã nói một câu ở bên cạnh Vu Cửu: "Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này."

Vu Cửu dừng chân lại, quay đầu lại hơi nhìn cô ấy: "À, đây là nhà cô, tùy cô thôi."

Kỳ Dụ Văn đuổi kịp Vu Cửu, cố ý nói ở bên tai cô: "Cô còn phải trông cho tôi, bằng không thì nước thuốc sẽ dính vào trên giường."

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn họ Kỳ, chủ gia đình nhà họ Kỳ đời tiếp theo, chẳng lẽ cô tìm không được......"

Kỳ Dụ Văn nhíu mày lên, cắt ngang của lời tuyên bố hùng hồn Vu Cửu: "Ai làm thì người đó phụ trách."

Vu Cửu hít sâu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được! Là tôi thiếu cô!"

Tối hôm qua còng Kỳ Dụ Văn lại, sắp trở thành một trong những chuyện hối hận nhất Vu Cửu từng làm đời này, mông cọp đúng là không được sờ.

Vu Cửu trở lại phòng của mình, muốn định tắm một cái, tay sờ sờ thuốc mỡ còn chưa khô sau cổ, vừa nãy còn chưa tắm rửa thì bảo Kỳ Dụ Văn thuốc rồi, đúng là toi công.

Sau khi tắm rửa xong, Vu Cửu vuốt cổ của mình, đi lấy thuốc mỡ, vừa đẩy cửa phòng tắm ra một cái, liền nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng lên lầu.

Giày cao gót? Phụ nữ?

Vu Cửu mở cửa ra thoáng nhìn, thật đúng là một người đẹp: "Ôi vỡi!"

Gái đâu ra đây, Kỳ Dụ Văn thế mà sẽ kêu gái về đây rồi, rốt cuộc Kỳ Dụ Văn biết tha một phụ nữ khác về nhà, cô ấy trưởng thành rồi.

Người đẹp kia bị Vu Cửu làm hết hồn thoáng giật nảy, nghiêng đầu hơi nhìn cô, hơi mở miệng với vẻ kinh ngạc, sau đấy lịch sự gật đầu: "Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tới bôi thuốc cho cô cả đây, tôi là bác sĩ nhà họ Kỳ."

Vu Cửu xua xua tay: "Tôi không có hiểu lầm, cô tiếp tục đi, nếu tiện thì đêm nay cô có thể ở lại......"

"Khụ!"

Kỳ Dụ Văn ra ngoài cửa, cô ấy vừa mới tắm rửa xong tẩy trang hết, không có kiêu sa lạnh lùng như ngày thường thế kia, ngược lại ẩm ướt mộc mạc thuần khiết, lại có một lượt ẩn ý khác.

"Thu lại suy nghĩ của cô, cô nghĩ cũng đừng hòng."

Vu Cửu hơi bĩu môi, thoáng nhìn cổ tay và cổ chân của Kỳ Dụ Văn, cũng không có tốt bao nhiêu so với rạng sáng: "Không nghĩ thì không nghĩ."

Sầm —— đóng cửa lại.

Vu Cửu ngồi ở ven giường, vén tóc mình lên bôi thuốc cho mình, cảm giác lạnh lẽo đã làm tâm tình bình tĩnh vài phần, đối với việc lúc sau phải đi trông Kỳ Dụ Văn ngủ, độ tiếp thu cũng nâng cao được không ít.

Sau khi bôi thuốc cho mình xong, Vu Cửu đi đến phòng Kỳ Dụ Văn. Chân Kỳ Dụ Văn dựa vào bên giường, đang cầm xem một quyển tạp chí, mà cô nàng bác sĩ xinh đẹp kia thì đang ngồi xổm trên đất, bôi nước thuốc trên chân cho cô ấy.

"Cô Vu."

Cô bác sĩ xinh đẹp đã nhìn thấy Vu Cửu trước, chào hỏi với cô lịch sự.

Vu Cửu ngồi ở bên giường Kỳ Dụ Văn, nghi hoặc mà nhìn cô bác sĩ: "Sao cô biết tôi?"

"Quản gia từng nhắc tới ngài."

Vu Cửu gật gật đầu sáng tỏ.

Cô bác sĩ xinh đẹp lại nói với Kỳ Dụ Văn: "Cô cả à, phu nhân bảo ngài rảnh rồi thì gọi điện thoại cho phu nhân đấy ạ."

"Ừ."

Lưng Kỳ Dụ Văn dựa đầu giường, cầm tạp chí xem như cũ, hình như không để ý lắm đối với chuyện này, nghe một chút thì cũng qua đi thôi. Nhưng cô ấy biết, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, cũng chính là phải nói cho Kỳ Tử Đồng về câu trả lời mình muốn cứu vãn mặt mũi bản thân và nhà họ Kỳ thế nào.

Vì để miệng vết thương thông thoáng, cô bác sĩ xinh đẹp không có quấn băng gạc lên vết thương như ban ngày thế kia, bôi thuốc xong rồi liền rời đi.

Kỳ Dụ Văn cầm di động của mình lên, xuống giường: "Tôi gọi cuộc điện thoại, cô không được đi theo."

"Ai sẵn lòng nghe cô nói điện thoại chứ? Có bịnh."

Kỳ Dụ Văn đã quen với câu trả lời như pháo đốt của Vu Cửu, hiện tại còn vội gọi điện thoại cho Kỳ Tử Đồng, không có thời gian cãi lộn với Vu Cửu.

Đi vào đến ban công phòng ngủ, đóng cửa lại, Kỳ Dụ Văn bấm số gọi điện thoại tới Kỳ Tử Đồng.

Thường ngày, giao lưu giữa Kỳ Dụ Văn cùng Kỳ Tử Đồng dừng lại nhiều về mặt sự vụ công ty, bàn việc nhà cùng chuyện cá nhân thì ít, mãi đến khi gần đây Vu Cửu đi vào cuộc sống của cô ấy, thì mới có đàm luận chuyện cá nhân này cùng Kỳ Tử Đồng, nhưng phần lớn thì không thoải mái.

Lần này, Kỳ Dụ Văn cũng không ôm ảo tưởng rằng sẽ giao lưu tốt đẹp với Kỳ Tử Đồng.

Chìm trong chốc lát, giọng lạnh nhạt của Kỳ Tử Đồng truyền đến: "Có ý kiến rồi?"

Tay Kỳ Dụ Văn bắt lấy rèm định khép lại, tầm mắt lại khó tránh bị hấp dẫn bởi Vu Cửu. Vu Cửu cũng không khách khí một chút nào, ngồi xếp bằng ở chỗ Kỳ Dụ Văn vừa mới ngồi, đầu gối gập lại, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trên màn hình di động, không biết đang làm gì.

Kỳ Tử Đồng nói: "Không nói gì? Xem ra là chưa nghĩ xong."

Kỳ Dụ Văn lấy lại tinh thần, kéo bức rèm vào, một tí nét cười đã đeo lên khóe môi, nói: "Quan hệ bao nuôi mập mờ không rõ, dơ bẩn thấp hèn, vậy để cô ấy ra chỗ công khai, làm bạn gái của con. Gia đình Vu Cửu tuy rằng bần cùng, nhưng cũng được cái trong sạch. Hiện tại cô ấy và em gái thì đều học ở trường danh tiếng, chẳng có gì không công khai được."

"Ta biết ngay đáp án của con sẽ là cái này. Có điều con phải nhớ, hai người không yêu nhau thì thế nào cũng sẽ không hạnh phúc."

Nói tới đây, Kỳ Tử Đồng thoáng chậm lại, đã mang theo một chút sự nhẹ nhàng trong giọng nói: "Vu Cửu, ta rất thích đứa nhỏ kia, thông minh thú vị. Ta không hy vọng sau này cô bé ở bên một người không yêu. Ta chỉ cho con thời gian một năm, thời gian mà đến, nếu Vu Cửu vẫn không có cảm giác đối với con, như vậy thì thật xin lỗi. Dù cho con lại uy hϊếp ta thế nào, thì ta cũng sẽ không nhượng bộ. Ta nghĩ chút chuyện này thì ta có thể làm được đấy."

Kỳ Dụ Văn cắn vào môi dưới, không biết nên làm cảm nghĩ nào, cảm thấy ở trong lòng Kỳ Tử Đồng, hình như mình còn chẳng quan trọng bằng Vu Cửu.

"Một năm...... Con biết rồi."

Trở về phòng ngủ, Vu Cửu đang xem di động như cũ, nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu nhìn đến.

"Nói xong rồi à? Nên ngủ rồi."

Kỳ Dụ Văn ngồi ở bên giường, bất thình lình đã nói một câu ngang xương: "Mẹ tôi rất thích cô."

"Ha ha, cô tin lời bịp của bà ấy, hành động lén lút vụиɠ ŧяộʍ của cô chính là tán gẫu ra lời linh tinh này à."

Cô lại chẳng quên hình tượng mẹ chồng độc ác trong tiểu thuyết, hiện tại hiền lành như vậy thì nhất định là chưa có để lộ ra nanh vuốt thật sự, đang ẩn núp trong tối đây.

Còn nói chi, Kỳ Dụ Văn thật sự tin rồi.

Cô ấy rất hiểu mẹ của mình, trên thế giới này, cô ấy nhất định là người hiểu Kỳ Tử Đồng nhất.

Từ rất sớm trước kia thì Kỳ Dụ Văn đã được xác định là người kế nhiệm nhà họ Kỳ. Kể từ sau đó, quan sát vui giận của Kỳ Tử Đồng đã thành một những việc quan trọng trong thường ngày của cô ấy.

Bấy lâu nay, cô ấy như bước đi trên lớp băng mỏng ở trước mặt Kỳ Tử Đồng. Nếu có hơi vô ý, thì nhất định sẽ bị quở trách, thậm chí là trừng phạt. Mà cô ấy, đã thành một người có thể nắm bắt chuẩn xác tâm trạng cùng yêu thích của Kỳ Tử Đồng.

Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Kỳ Tử Đồng, Kỳ Dụ Văn phát hiện sự yêu thích của Kỳ Tử Đồng đối với Vu Cửu không có một tí giả đò hòng lừa gạt nào.

Kỳ Dụ Văn thu tầm mắt về, trên mặt chẳng nhiều biểu cảm lắm, ánh mắt nhìn thẳng vào tủ quần áo trước mặt, giống như là đang tự thuật một sự việc bình thường: "Có lẽ cô đã biết, hiện tại có rất nhiều người biết được sự tồn tại của cô, bao nuôi cô đã khiến tôi và gia tộc của tôi đã chịu phải một ít ảnh hưởng tiêu cực. Nhà họ Kỳ chúng tôi trong sạch trăm năm, thanh danh không thể hủy hoại bởi tôi. Bây giờ cô đã 'đâm lao thì phải theo lao', trừ phi tôi tự nguyện thả cô đi......"

"Vậy cô cứ thả tôi đi chứ, lằng nhằng lải nhải."

Vu Cửu đã cắt ngang lời của cô ấy, thoáng xoay người đưa lưng về phía Kỳ Dụ Văn, đôi mắt vẫn nhìn vào di động: "Chỉ cần cô thả tôi đi, chuyện gì cũng giải quyết được hết."

Kỳ Dụ Văn lặng im chốc lát, khi Vu Cửu cho rằng cô ấy sẽ không trả lời nữa, lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi sẽ không thả cô đi."

Giọng nói không lớn, lại hết sức kiên định.

Vu Cửu đoán được câu trả lời của Kỳ Dụ Văn sẽ là cái này, có điều cô đã chọn xong rằng chạy trốn lúc Kỳ Dụ Văn mất trí nhớ rồi. Cô cho rằng, cái tình tiết mất trí nhớ kia xác suất lớn là vẫn sẽ xuất hiện.

Trên cơ sở hình tượng nhân vật sụp đổ điên cuồng, tình tiết lạc trôi, thì cốt truyện phần trước mà cô biết thì vẫn đã xuất hiện từng cái từng cái, cho nên hiện tại tâm tình của Vu Cửu cũng không có xao động bao lớn.

"Tùy vậy."

Vu Cửu thoáng thở dài, giống như là đang chiếu lệ với người khác.

Kỳ Dụ Văn có chút phiền muộn, khi mình nói chuyện nghiêm chỉnh thì người này vẫn luôn nhìn di động, hoàn toàn không để cô ấy vào trong mắt, còn cắt ngang lời cô ấy, khiến câu nói "Làm bạn gái tôi" lại khó thành lời, Kỳ Dụ Văn khó tránh có tí cáu giận: "Xuống dưới, đây là giường của tôi."

Tầm mắt của Vu Cửu rốt cuộc dời khỏi chỗ di động, hùng hùng hổ hổ đi xuống giường: "Đồ hẹp hòi, ngồi một chút cũng không được, vậy tôi ở chỗ nào đây?"

Kỳ Dụ Văn nằm đến chỗ Vu Cửu vừa mới ngồi, bên trên còn nhiệt độ sót lại của cô, sau khi thảnh thơi nhàn nhã kéo chăn qua đắp lên chân mình, hỏi ngược lại: "Cô muốn nằm chỗ nào?"

"Tôi muốn nằm ở phòng mình, à, đúng rồi, nội thất phòng tôi đều bị cô làm hỏng rồi, cô mau tìm thời gian thay chút đi."

"Biết rồi, có điều nội thất đổi xong thì sẽ có mùi Formaldehyde (một chất được sử dụng nhiều trong các sản phẩm gỗ, tiếp xúc nhiều sẽ gây hại đến sức khỏe con người), đến lúc đó muốn tới ngủ phòng tôi không?"

Cái nhà này của Kỳ Dụ Văn chính là nhà dành riêng để bao nuôi Vu Cửu, hoàn toàn chưa bao giờ xem xét tới phải tiếp đãi khách khứa.

Nhà ở tuy lớn, không gian người ở chỉ có thể hai phòng. Những phòng khác, nếu không phải đã bị đổi thành phòng sách, thì chính là phòng tập thể dục, phòng tập đàn dùng để chất bụi......

Vu Cửu gãi gãi đầu, một đôi mắt to vẻ vô tội nhìn Kỳ Dụ Văn, mặt không đỏ tim không thuận nhịp mà nói: "Cô nói cũng phải, hay là cô đừng trở lại nữa, nhà này để một mình tôi ở cũng rất tốt, dù sao cô cũng không có nghiện sạch sẽ với tôi."

Mặt Kỳ Dụ Văn sầm xuống: "Mặt cô to thật." (thể diện)

Vu Cửu hơi lắc đầu một cách khó tin, trong đôi mắt chuyển sang tràn ngập vẻ châm chọc: "Cô, cái người chết nuốt lời thế mà dám nói tôi à?"

"......"

Kỳ Dụ Văn cầm lấy tạp chí một lần nữa, giống như không có ý gì mà nói: "Ngủ cùng với tôi sẽ chết sao?"

"Sẽ."

Vu Cửu ngồi ở cuối giường, cúi đầu thoáng nhìn cổ chân Kỳ Dụ Văn, lần này nhìn được càng muốn rõ ràng hơn so với rạng sáng, thật sự trông rất đáng sợ: "Cô cảm thấy đau thật không? Tôi thấy dường như cô không đau mấy."

Sự chú ý trái lại đã toàn đặt vào chuyện bản thân còng cô ấy.

"Tôi không nói không có nghĩa là tôi không đau, cô đừng hòng trốn khỏi trách nhiệm."

Vu Cửu thoáng vỗ bộp vào gan bàn chân Kỳ Dụ Văn, dẫn đến Kỳ Dụ Văn nhanh chóng rút chân về, một ánh mắt sắc như dao quăng về phía Vu Cửu.

"Tôi lại chưa định trốn chạy trách nhiệm, bằng không thì bây giờ ngồi chầu chực ở chỗ này làm chi?"

Kỳ Dụ Văn bất mãn mà nói: "Tôi bị cô làm thành như vậy, cũng chẳng thấy cô chăm sóc nhiều bao nhiêu với tôi."

Vu Cửu nhếch miệng khẽ cười, vẻ vô lo vô nghĩ: "Tôi ngả bài rồi, tôi chính là một người vô lương tâm mà."

Vu Cửu cúi đầu, vỗ vỗ cẳng chân Kỳ Dụ Văn, rồi cầm một cái gối lót ở dưới cẳng chân của cô ấy, làm cổ chân cô ấy để lơ lửng: "Cô mau nhanh ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm, tôi không muốn nói chuyện với cô."

Trong lòng Kỳ Dụ Văn không cao hứng, nhưng vẫn đặt tạp chí xuống tắt đèn đi. Ở trong bóng tối, hơi đá Vu Cửu, ra vẻ trấn tĩnh mà nói: "Cô ngủ bên cạnh tôi đi, buổi tối nếu mà tôi động đậy thì cô trở dậy nhìn chút là được."

"Tôi không ngủ với cô, cô tự ngủ mình cô đi."

Vu Cửu thu hai chân về, giẫm lên mép giường, cằm tựa vào đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ đêm nay nhất định không thể ngủ được, không muốn ngày mai vừa mở mắt thì mình lại nằm ở bên chân Kỳ Dụ Văn mà ngủ.

Kỳ Dụ Văn nhắm mắt lại, đầu mày vẫn nhíu chặt: "Vậy cô cứ ngồi đi, chó cắn Lữ Động Tân." (ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)

"......"

Trong bóng đêm, Vu Cửu thoáng làm một cái mặt ngoáo ộp về phía Kỳ Dụ Văn.

Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực thật gai góc, Vu Cửu ngồi chẳng bao lâu thì ngủ thϊếp rồi. Mà Kỳ Dụ Văn ở giữa nửa ngủ nửa tỉnh, cổ chân lập tức bị Vu Cửu chặn lại, đau đến mức cô ấy lập tức tỉnh táo lại.

Kỳ Dụ Văn mở đèn lên, liền thấy tư thế ngủ bất nhã của Vu Cửu, thoáng thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dời Vu Cửu ra khỏi chân mình, thừa dịp ánh đèn, nhìn thấy phía sau quần áo của Vu Cửu đã dính phải một chút nước thuốc màu lam.

"Ngủ sớm như vậy, đã nói rằng trông cho tôi đâu?"

Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn tha vào trong ổ chăn, đầu vừa dính lên gối đầu mềm mại một cái thì liền thoáng âm ư một tiếng thoải mái.

Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn Vu Cửu, mặc kệ là nhìn lần thứ mấy, đều cảm thấy dáng vẻ Vu Cửu ngủ thật đáng yêu thật ngoan.

Tướng mạo Vu Cửu vốn ngoan ngoãn thùy mị, nếu đứng yên không nhúc nhích không nói chuyện, hoặc là trước mặt người ngoài thì vẫn rất có tính lừa bịp.

Chỉ là ở trước mặt Kỳ Dụ Văn, tính cách quá thần kinh và nóng nảy, đã che khuất yếu tố ngoài mặt này không ít.

Nhìn mãi nhìn mãi, Kỳ Dụ Văn vẫn chẳng nhịn được dán qua đến thoáng hôn lên gương mặt Vu Cửu, sau đó mới vừa lòng mà tắt đèn đi, đến nằm ngủ bên cạnh Vu Cửu.

——

Khi Vu Cửu được hủy bỏ giam lỏng, vừa lúc là thời gian đại hội thể thao của trường đại học Bắc Khai, kết thúc hôm trước, vậy nên hôm nay Vu Cửu phải đến trường đi học rồi.

Khoảng thời gian trước, Vu Cửu vừa từ chức một cái thì đã bị bắt đi, làm Lương Dư Kha cùng Lâm Thiên Nguyên lo lắng hết thật lâu, Lâm Thiên Nguyên thì càng đến trước mặt Kỳ Dụ Văn gây phiền phức chẳng ít. Hai người kia biết được hôm nay Vu Cửu sẽ đến trường thì liền chờ ở cổng trường từ rất sớm.

Lương Dư Kha ghé vào trên cửa sổ xe, cánh tay trắng nõn rũ ở ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt đẹp đẽ bị khẩu trang che khuất, chỉ chừa một đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra ở bên ngoài: "Rốt cuộc Kỳ Dụ Văn đã thả người ra chưa, bao nhiêu ngày rồi?"

Lâm Thiên Nguyên hơi mím môi, người mà từ trước đến nay được người ta nói có một gương mặt ôn hòa cũng đã bày ra vài phần phẫn nộ: "Sắp hai tuần."

Không lâu thì một nữ sinh viên trẻ tuổi mặc sơ mi trắng váy xếp nếp màu xanh da trời đi xuống từ trên một con xe, trên tay giương một chiếc ô che nắng màu đen, đã hấp dẫn đông đảo ánh mắt vào người.

Lương Dư Kha thoáng ngẩn người, trong chốc lát chưa nhận ra được.

Đó là Vu Cửu?

Trang phục mùa hè hóa ra lại đẹp như vậy, đáng yêu lại gợi cảm, dịu dàng lại nghịch ngợm, hai hình dung đối lập hoàn toàn tương phản thế mà có thể thể hiện hoàn mỹ trên người Vu Cửu.

Lâm Thiên Nguyên thoáng nhìn kính chiếu hậu, bị cách ăn mặc của Vu Cửu làm cho giật mình y vậy: "Tiểu Cửu sao gầy như vậy rồi? Chân và cánh tay đều quá nhỏ, có phải ăn chẳng đủ no hay không."

Lương Dư Kha đẩy cửa xe ra, quay đầu lại hơi nhìn cô ấy với vẻ bất lực, góc nhìn của chị ruột đều là thế này sao?

Vu Cửu cứ đi tới, đột nhiên có hai người xuất hiện ở trước mắt. Một người là Lâm Thiên Nguyên, một người khác...... nội nhìn đôi mắt thôi liền biết là Lương Dư Kha.

Đã lâu chẳng ra ngoài, Vu Cửu nhìn thấy ai cũng cảm thấy thân thiết, nâng tay lên vẫy vẫy: "Đã lâu không gặp nha."

Lâm Thiên Nguyên đưa tay nhéo nhéo cánh tay Vu Cửu, đau lòng mà nói: "Sao gầy như vậy rồi?"

"Phải không? Nhưng mà tôi mập ra mấy cân."

Lương Dư Kha xoa xoa mái tóc dài thẳng của Vu Cửu, cười nói: "Đúng là đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô."

Vu Cửu: "......"

Lương Dư Kha vẫn là thẳng tuột và khiến người ta xấu hổ trước sau như một.

Lâm Thiên Nguyên chẳng để ý đến Lương Dư Kha y chang, hỏi: "Vì sao Kỳ Dụ Văn đột nhiên giam lỏng cô lại, hỏi cô qua WeChat thì cô lại nói với tôi rằng chuyện nói ra thì rất dài."

Vu Cửu thoáng thở dài: "Thật sự nói ra thì rất dài, nhưng chuyện chẳng bao lớn, chỉ là cô ấy cho rằng tôi muốn chạy trốn, còn không nghe tôi giải thích liền đã nhốt tôi lâu như vậy. Nhưng đây là hiểu lầm, lúc ấy tôi cũng chưa muốn chạy."

Lâm Thiên Nguyên cùng Lương Dư Kha đồng loạt nhíu mày, không nghĩ tới du͙© vọиɠ chiếm hữu của Kỳ Dụ Văn đối với Vu Cửu mạnh như vậy, thế mà đều trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Lương Dư Kha đã có tí nôn nóng: "Vậy cô định làm sao đây? Cô cứ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô ta à?"

"Sẽ không đâu, tôi có tính toán của mình."

Vu Cửu thoáng nhìn thời gian: "Tôi phải đi lên lớp rồi, lần sau gặp lại nhé!"

Lâm Thiên Nguyên cùng Lương Dư Kha ngơ ngác mà đã nói tạm biệt với cô, mãi đến khi Vu Cửu biến mất trong tầm mắt thì mới thu tầm mắt về.

Lương Dư Kha hỏi: "Cô nghĩ thế nào?"

Lâm Thiên Nguyên hơi mím môi: "Lên xe nói."

"Được."

Hai người đã lên xe, hơi lạnh trong xe làm lòng hai người bình tĩnh lại không ít.

Lâm Thiên Nguyên cau mày, nói: "Tôi sẽ không thể nào để tiểu Cửu ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn, cô ta không phải người tốt, sẽ không đối xử tốt với tiểu Cửu. Chỉ là bởi vì một lần hiểu lầm thì liền nhốt tiểu Cửu ở trong nhà nhiều ngày như vậy, loại người này có thể đáng gửi gắm sao?"

Lương Dư Kha tháo khẩu trang xuống, thoáng quệt lau mồ hôi trên mặt mình. Lúc mới đầu có thể đề ra cái kế hoạch kia với Vu Cửu, một mặt là cảm thấy hứng thú đối với Vu Cửu, một mặt khác là cho rằng mặc kệ thế nào thì cũng sẽ làm khó chịu đến Kỳ Dụ Văn.

Không nghĩ tới cuối cùng người khó chịu nhất lại là chính mình.

Lương Dư Kha ném khăn giấy vào túi đựng rác, nói thấp giọng: "Sếp Kỳ lại thỏa hiệp nhanh như vậy, là điều tôi không ngờ tới."

Vừa dứt lời, di động Lương Dư Kha vang lên tiếng tin nhắn. Cô ấy cầm lấy di động, vừa nhìn thì hóa ra là Kỳ Dụ Văn nhắn.

Lương Dư Kha nghi hoặc nhấn mở tin nhắn, một hàng chữ ngắn gọn ánh vào mi mắt:

'Vu Cửu hiện tại là bạn gái tôi, mong cô đừng xuất hiện gần quanh cô ấy.'

Lương Dư Kha xem xong tin nhắn, tức đến quăng điện thoại vào bục điều khiển chính ở bên cạnh. Lâm Thiên Nguyên cầm di động lên thoáng nhìn, tâm trạng hết sức phức tạp: "Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Không biết, nhưng điều có thể xác định là, dù cho Vu Cửu được thả ra rồi thì cũng đang bị Kỳ Dụ Văn theo dõi."

"Tôi hỏi tiểu Cửu một chút."

Lâm Thiên Nguyên chụp màn hình tin nhắn lại gửi cho Vu Cửu, Vu Cửu liền gửi qua đến một cái dấu chấm than rất nhanh, tiếp theo đã nói một câu: Tôi không có! Tôi không phải! Chờ đến lúc đó tôi xử lý.

Lâm Thiên Nguyên thoáng thở dài, nhận ra được rằng sự tình phiền toái đến xa so với mình tưởng tượng: "Chờ tin tức của tiểu Cửu đi, chúng ta đi về trước. Nếu gần đây đã có người của Kỳ Dụ Văn, chúng ta cứ nán lại hoài thì cũng không phải chuyện hay."

Nói xong, Lâm Thiên Nguyên liền khởi động xe rồi rời khỏi đại học Bắc Khai.

Vu Cửu vừa tan học đã liền vọt đi tập đoàn họ Kỳ, hiện tại tập đoàn họ Kỳ đã không còn ai sẽ ngăn cô lại nữa.

Kỳ Dụ Văn đã biết được chuyện này ngay từ trước, đã đặt công việc xuống chờ cô tới rồi.

Vu Cửu vừa đi vào văn phòng của Kỳ Dụ Văn thì liền chất vấn: "Người chết kia, vì sao cô phải nói tôi là bạn gái cô, tôi đã là bạn gái cô hồi nào? Sao tôi cũng không biết!"

Kỳ Dụ Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy cách ăn mặc Vu Cửu thì hơi nhíu mày: "Váy của cô sao ngắn như vậy? Với lại, không phải tôi không cho phép cô vận áo sơ mi sao? Sao cô lại mặc?"

"Cô quản tôi à, ăn vận xinh đẹp thì mắng người mới vang dội. Tôi không có mặc áo lộ eo váy hở đùi thì đã không tồi, vả lại vốn dĩ thì không phải tôi mặc cho cô xem, nếu không phải có việc này thì tôi cũng sẽ không tới tìm cô. Cô mau trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi!"

Kỳ Dụ Văn dời tầm mắt đi, không nhìn đến Vu Cửu, bằng không thì mình sẽ lại bị thiệt giống tối ngày đó: "Vậy tôi nói với người khác rằng cô là phụ nữ mà tôi bao nuôi à, cũng không dễ nghe nhỉ? Chẳng lẽ cô càng thích cái danh bị bao nuôi này sao?"

"Ừ!"

"......"

Kiên quyết đến mức làm người ta nghẹn lời.

Vu Cửu đã kéo một cái ghế dựa, ngồi ở trước mặt Kỳ Dụ Văn: "Nào, nói rõ cho tôi. Cô cưỡng chế bao nuôi tôi thì thôi vậy, cô còn cưỡng chế tôi làm bạn gái cô, cô còn cần mặt mũi chứ? Vừa thấy quan ải thì sầu đầy khăn (*), you are disgusting!" (cô đáng khinh!)

(*) Câu này chế từ câu 一望关山泪满巾 (trích từ chùm thơ Hai bài thơ từ Lương Châu của nhà thơ thời Đường Vương Hàn), có nghĩa là: Vừa thấy quan ải (cửa khẩu vùng núi) thì lệ đầy khăn. (tổng hợp từ baidu)

"Nguyên nhân thì tối hôm qua tôi từng nói với cô, chỉ là cô đã cắt ngang tôi."

Vu Cửu thoáng ngẩn người, nhớ lại lời tối hôm qua Kỳ Dụ Văn từng nói: "Thật sự cũng chỉ là cái nguyên nhân này?"

"Bằng không thì?"

Ánh mắt Vu Cửu nhìn vào Kỳ Dụ Văn thật kỹ.

Kỳ Dụ Văn giở hồ sơ trên mặt bàn ra, nghiêm túc xem, cũng biết Vu Cửu đang nhìn mình, không hiểu sao có chút căng thẳng.

Vu Cửu khẽ a, ngón tay khều lấy tóc mái của mình: "Hiện tại tôi không có quan hệ hợp đồng với cô, vì sao tôi phải phối hợp với cô? Lúc trước là tôi thiếu cô, còn có thể nghe cô nói mấy câu, hiện tại tôi ước gì gϊếŧ được cô."

Rốt cuộc thì Kỳ Dụ Văn không nhịn nổi mà ngẩng đầu nhìn Vu Cửu: "Vậy cô muốn thế nào? Muốn tiền hay là muốn gì?"

"Tôi cần tiền làm gì? Lại xài được đâu."

Vu Cửu thoáng bĩu môi, ghét bỏ ghê gớm: "Ở bên ngoài cô nói thế nào tôi không quản được, nhưng mặt mũi của cô thì đừng hòng tôi cùng cứu vớt giúp cô. Tôi giả bộ thục nữ ở bên ngoài đã rất mệt, lại diễn người yêu với cô, đối tượng diễn cùng còn là cô thì...... tôi không chấp nhận được."

"......"

Vu Cửu nhân cơ hội tẩy não cho Kỳ Dụ Văn, giương mắt đối diện với tầm mắt của cô ấy: "Vĩnh viễn tôi đều sẽ là cái thái độ này đối với cô, cô nhắm chừng lại kỹ càng một chút, giữ tôi lại bên cạnh rốt cuộc có đáng giá hay không."

Cái đề tài này có thể nói là lời nhàm tai rồi, hiện giờ Kỳ Dụ Văn đã không muốn phí lời lặp lại những câu nói này.

Vu Cửu thở dài sâu xa, cầm lấy một vật trang trí trên bàn Kỳ Dụ Văn đặt vào trong tay thưởng thức, nói lẩm bẩm giống như nói một mình vậy: "Khi trước có người nói cô là bạo da^ʍ, là cuồng M, hiện tại ngẫm lại quả đúng vậy, đặt loại phụ nữ tồi như tôi ở bên cạnh chọc tức cô, thật là điên rồi."

"Ai nói tôi là cuồng M?"

Hiện tại Kỳ Dụ Văn đều hết sức nhạy cảm đối với tất thảy các từ dùng trong giới chữ cái: "Tôi không phải cuồng M, sao cô còn dám nói lời kiểu này ở trước mặt tôi?"

Bả vai Vu Cửu hơi rụt lại, nỗi chột dạ kia lại dâng lên tới rồi, thầm nói thậm tệ rằng ngòi nổ quái gở của Kỳ Dụ Văn lại tăng thêm rồi: "Lời này lại không phải tôi nói đầu tiên."

"Đó là do ai nói?"

Đợi lát nhất định phải đi làm thịt người kia rồi.

Vu Cửu không có một chút do dự, lập tức liền khai người ra: "Lương Dư Kha, cái tôi trích dẫn là danh ngôn kinh điển của cô ấy."

Một cái tên ngoài dự liệu thốt ra từ trong miệng Vu Cửu, lại lần nữa đã dẫm phải cái đuôi của Kỳ Dụ Văn một cách chuẩn xác.

Cô ấy bước nhanh đi đến bên cạnh Vu Cửu, giống như thể chất vấn người yêu nɠɵạı ŧìиɧ vậy: "Lương Dư Kha? Cô có tiếp xúc với cô ta nhiều như vậy sao? Không phải tôi từng với cô rằng người này mưu toan xấu xa với cô sao?"

Vu Cửu đặt vật trang trí trong tay xuống, ngón tay chọc vào vai Kỳ Dụ Văn, nói vẻ bất lực: "Cô thật sự vô lý quá đấy, lỗ tai tự trang bị chức năng cắt nối biên tập ác ý sao? Tôi hoàn toàn không thân quen với cô ta."

Kỳ Dụ Văn bao lấy cổ tay Vu Cửu: "Vậy sao cô biết lời cô ta từng nói?"

"Đừng băn khoăn lắm như vậy, cái này không quan trọng."

"Cô không được nhắc tới cô ta ở trước mặt tôi."

"Ầu......"

Vu Cửu tạm dừng mù mờ vài giây, sau đó thì hít sâu một hơi: "Lương Dư Kha Lương Dư Kha Lương Dư Kha...... ưm ưm!"

Vu Cửu ra sức kéo tay Kỳ Dụ Văn ra, tiếp tục tìm đường chết mà hô to: "Đợi lát tôi xăm ba chữ Lương Dư Kha ở ngay trên trán!"

"Tôi không cho phép!"

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhdt.com (link: https://www.wattpad.com/1273026142)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài truyenhdt.com, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.