Chương 2: Danh hiệu "Đại Nguyên Soái"

Hứa Tư Lập liếc nhìn đống tài liệu dưới đất, sau khi xác nhận chúng không bị phát hiện mới dựa lưng vào ghế sô pha, dùng ngón tay cái lau vệt sữa trên môi.

Cậu nhẹ nhàng liếʍ môi, hành động vô ý giống như một chú mèo lười biếng.

Hứa Ngọc Hành nhìn cậu một hồi, cuối cùng không nhịn được mà thở dài, "Em không thể dùng khăn lông hay khăn tay à? Trông thế này có ra thể thống gì không?"

Hứa Tư Lập chớp mắt vài cái, ngoan ngoãn đáp lại, "Dạ."

Cậu lấy khăn lông vắt trên vai xuống lau tay, vừa làm vừa hỏi: "Anh hai, anh tìm em có chuyện gì sao?"

Hứa Ngọc Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Sau đó, anh lấy ra một tập văn kiện, bắt đầu liệt kê.

"Ba căn biệt thự, mười chiếc xe thể thao, 5% cổ phần Hứa thị, thêm vào đó là 1 tỷ vốn lưu động…"

Từng số liệu được đọc ra rành mạch, ánh mắt của người đàn ông trên màn hình lớn như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng vào cậu.

"Hứa Tư Lập, tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý."

Chàng trai trẻ nâng cốc sữa bò trên bàn lên uống một ngụm nhỏ, nói với vẻ không bận tâm: "Chỉ là một khoản đầu tư thôi mà."

"Đầu tư? Đầu tư gì mà lại cần nhiều tiền như thế?" Hứa Ngọc Hành nhíu mày nhìn cậu.

"Không phải anh hai đã biết rồi sao?" Hứa Tư Lập đáp lại.

Chắc chắn anh hai đã điều tra trước khi đến gặp cậu, bởi anh ấy không bao giờ làm việc mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hứa Ngọc Hành thở dài.

"Công nghệ thực tế ảo là một cái hố không đáy, ít nhất 20 năm nữa mới có thể nhìn thấy kết quả, tại sao em lại ném toàn bộ tài sản vào đó?"

"Không phải toàn bộ đâu, em vẫn còn một ít mà."

"Cũng chẳng khác là bao!"

Thấy ánh mắt của anh hai như muốn bốc ra lửa, Hứa Tư Lập chỉ nhún vai.

"Anh hai cũng biết em thích chơi game từ nhỏ rồi mà."

Cậu tiếp tục uống sữa bò, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Em rất tin tưởng vào dự án này. Trò chơi thực tế ảo chắc chắn sẽ trở thành xu hướng tương lai, hơn nữa..."

Cậu cười khẽ một chút, "Người phát triển dự án còn hứa sẽ tạo ra một NPC dựa trên hình mẫu của em. Em sẽ trở thành hoàng đế trong trò chơi, thống trị cả một quốc gia, xưng vương xưng bá!"

Hứa Ngọc Hành nhìn cậu với vẻ mặt cạn lời.

Có lẽ ánh mắt của anh quá lộ liễu, Hứa Tư Lập ho nhẹ rồi thu liễm thái độ lại.

"Tất cả đều là tiền riêng của em. Em còn trẻ, có thể kiếm lại được."

Cậu nói tiếp: "Chỉ cần anh hai giúp em giữ bí mật, đừng để cha mẹ và anh cả biết, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ồ, em cũng biết sợ cơ đấy." Hứa Ngọc Hành đẩy mắt kính lên, "Tuần sau có một buổi tiệc, em đi thay anh thì anh sẽ giúp em giấu chuyện này."

"Lại xem mắt?" Hứa Tư Lập nhíu mày, "Anh hai, dù gì em cũng là người của công chúng..."

"Em có đi không?"

"...Đi."

"Được, anh sẽ gửi thư mời cho em sau."

Hứa Ngọc Hành hài lòng gật đầu, nhắc nhở thêm vài câu rồi ngắt kết nối.

Màn hình lớn tắt phụt.

Hứa Tư Lập ngả người ra sau, dựa tấm lưng gầy gò vào ghế sofa, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cậu, làm sắc mặt cậu càng nhợt nhạt hơn vài phần.

Hứa Tư Lập cúi đầu, ánh mắt có chút mông lung.

Ánh trăng chiếu xuống nền nhà, làm lộ dòng chữ mờ nhạt "Báo cáo bệnh án" trên tập hồ sơ.

Một lúc lâu sau, Hứa Tư Lập thoáng tỉnh lại.

Cậu gãi mái tóc đã gần khô, với tay lấy điện thoại rồi nằm dài trên sofa tiếp tục chơi game.

Sau khi thắng lợi, điện thoại hiện ra thông báo.

[Tích lũy 1000 trận thắng, xếp hạng nhất trên bảng tích điểm chiến trường, chúc mừng bạn nhận được danh hiệu "Đại Nguyên Soái"!]

[Hãy đến cửa hàng thành tựu để thay đổi thân phận.]

Hứa Tư Lập ngẩn người.

Cậu không nhớ rõ mình đã làm nhiệm vụ này bao lâu, không ngờ cuối cùng cũng hoàn thành.

Cậu xem lại thông báo một lần nữa, sau khi phân phát phần thưởng cho đội ngũ, cậu nhấp vào cửa hàng thành tựu.