Chương 9

Cơm nước xong, Tống Từ giúp dì Vương dọn dẹp bàn ăn, sau đó cậu đi tới bên cạnh hồ bơi.

Lắng Nghe Thanh Âm yêu cầu nam số 3 phải biết bơi. Thuỷ cung quy mô tuy nhỏ nhưng đều do một tay anh ta gây dựng. Nên so với người thường, tình cảm anh ta dành cho sinh vật biển có phần sâu sắc hơn. Những việc như chăm sóc hay cho động vật ăn gì đó hằng ngày tất nhiên cũng do anh ta tự làm.

Trong kịch bản, đa số suất diễn của vai nam số 3 là cảnh ngâm mình trong nước. Nói không chừng lúc thử vai, đạo diễn sẽ hỏi cậu có biết bơi hay không.

Tống Từ vốn không biết bơi, nhưng cậu có thể học, không có gì là Baidu vạn năng không thể giải quyết được, cậu vô cùng tin tưởng người thầy Baidu này. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là tiền của cậu bị cướp sạch rồi, giờ cậu không xu dính túi. Tống Từ mặc đồ bơi, mở Baidu, tìm được một giáo trình dạy bơi dài mười phút.

Dì Vương làm việc nhà bên trong, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy cậu ngồi bên cạnh hồ, không yên tâm gọi với ra: “Tiểu Từ ơi, con định làm gì vậy?”

Tống Từ tập trung nhìn màn hình, thuận miệng đáp: “Con bơi thôi ạ, cơm nước xong rồi nên con muốn tập luyện một chút, dì không cần lo đâu ạ.”

Dì Vương nhìn một lát, cau mày, vẫn không yên tâm lắm: “Giờ đã vào thu rồi, hình như nước lạnh lắm phải không con? Hay là đợi đến ban ngày rồi hãy bơi?”

Từ đây đến lúc thử vai không còn được bao nhiêu ngày nữa, Tống Từ không muốn lãng phí thêm. Cậu liền nhìn về phía dì Vương rồi cười, làm nũng với dì: “Không sao đâu, người trẻ bọn con hoả khí vượng, không sợ lạnh ạ.”

Dì Vương lòng mềm nhũn, nghĩ chút, rồi không khuyên nữa.

Giáo trình trên Baidu rất đơn giản, tổng cộng chỉ có tám bước, gộp lại chưa đến 300 từ. Hơn nữa đọc qua còn thấy rất dễ hiểu, giống như chỉ cần không phải đứa đần thì nhìn mặt chữ thôi là đã biết bơi rồi.

Tống Từ xem xong vô cùng tự tin, cậu còn cảm thấy mình không cần tới mười phút, chắc chắn cùng lắm mất tám phút thôi là đã học xong rồi!

Mang theo một lòng nhiệt huyết, Tống Từ làm theo bước đầu tiên trong Baidu, cậu đứng tại chỗ, tay chân co lại, hướng về phía mặt nước, nhảy xuống.

Nước ngập qua đỉnh đầu, bao bọc lấy cả người cậu, Tống Từ trượt chân, ngã chổng vó.

Cậu kinh ngạc, mắt mở to, lại phát hiện không biết từ bao giờ mà xung quanh mình toàn là cảnh báo màu đỏ.

Không ổn, tai hoạ đến rồi.

Nói chuyện phiếm với dì Vương vui quá nên cậu thế mà lại quên mất vụ này!

Tống Từ giãy giụa theo bản năng, muốn đẩy người lên trên, nhưng mặt nước lại cách cậu càng lúc càng xa, cậu mở miệng định kêu cứu thì vừa hé môi đã bị nước xộc thẳng vào cổ họng khiến cậu ho sặc sụa.

Cậu thấy người nặng như bị rót chì, không ngừng chìm xuống, trước mắt cậu tối đen, chỉ thấy vài điểm sáng trôi lơ lửng.



Kỷ Hoài đẩy cửa, khom lưng thay giày, lúc ngẩng lên, anh thấy dì Vương đang ngồi trên sofa vừa đan áo len vừa xem tivi. Dì lớn tuổi nên nặng tai, mở âm lượng rất lớn. Đúng lúc tivi đang chiếu hài, dì xem mà cười tít cả mắt.

Thấy Kỷ Hoài về, dì Vương ngước lên, hiền từ mỉm cười với anh: “A Hoài tan làm rồi hả? Có mệt lắm không con?”

Kỷ Hoài đáp lại vẫn ổn, rồi vào bếp mở tủ lạnh, lấy một chai nước, vặn nắp, uống một ngụm lớn.

Bây giờ tâm trí anh cực kì rối bời. Tuy anh cảm thấy suy đoán của mình rất điên rồ, nhưng mà… sự thật đang rành rành ngay trước mắt.

Tuy hai người họ có nhìn tương tự, nhưng Tống Từ kết hôn với anh lúc này không giống Tống Từ kiếp trước.

Khoan đã, bọn họ thật sự có ngoại hình như nhau sao?

Kỷ Hoài nỗ lực nhớ lại dáng vẻ của Tống Từ kiếp trước, lại phát hiện ra dù anh có cố thế nào cũng không nhớ ra nổi rốt cuộc kiếp trước Tống Từ như thế nào, nhưng anh ấn tượng sâu sắc là ở kiếp trước, trên lưng Tống Từ có một vết bớt màu đỏ nhạt.

Mà Tống Từ kiếp này, cả người sạch bóng, không có một vết gì.

Không chỉ có vậy, Tống Từ kiếp này cả tính tình lẫn cách đối nhân xử thể khác biệt một trời một vực khiến anh khó mà làm ngơ.

Thay đổi nhiều đến mức gần như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh vốn cho rằng cậu ta cũng là người trọng sinh, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như không phải

Thật sự… có khả năng đó thật sao?

Kỷ Hoài nhắm mắt, lại ngửa đầu uống một ngụm nước lớn.

“Buổi tối uống lạnh không tốt đâu.” Dì Vương chỉnh nhỏ âm lượng tivi, bỏ áo len qua một bên, chân thành nhắc anh, “Hại dạ dày. Tống Từ cũng y chang, hai đứa con không thể ỷ mình còn trẻ mà sinh hoạt tuỳ tiện như vậy. Lúc trẻ không cẩn thận, về già phải chịu khổ cho coi.”

Kỷ Hoài nghe thấy tên Tống Từ, hỏi theo bản năng: “Tống Từ làm sao vậy dì?”

Nói xong anh cất chai nước đi, đóng cửa tủ lạnh lại.

“Nó ấy hả, tối rồi mà một hai đòi bơi, dì nói với nó là nước lạnh lắm mà cũng không sợ, còn nói mấy câu vô nghĩa nữa chứ, nói cái gì mà nóng trong người, con chưa về nên nó giảm nhiệt trước.” Trí nhớ dì Vương không tốt, mơ hồ không rõ Tống Từ nói gì, hồn nhiên không biết mình đã vô tình bóp méo lời cậu, dì thở dài: “Nóng trong người thì tối rồi cũng không nên đi bơi làm gì, con nói có đúng không? Dì lo nên ngồi ở đây trông nó đây này.”

Dì Vương vừa nói xong, sắc mặt Kỷ Hoài lập tức thay đổi lạ lùng.

Kỷ Hoài nhắc lại thật chậm: “… Giảm nhiệt thật ạ?”

Là cái ý mà anh đang nghĩ đúng không?

Không ngờ Tống Từ đã buông thả đến mức đó rồi hả? Người khác còn chưa kịp về đã khô nóng khó nhịn đến nỗi phải đi bơi để áp lửa trong lòng xuống?

“Chứ còn gì nữa.” Dì Vương lải nhải, mắt ngó về phía hồ bơi, “Nó còn nói hoả khí vượng gì đó, kêu dì đừng lo, nhưng con nói xem làm sao mà không lo được chứ?”

Kỷ Hoài an tĩnh trong giây lát, sau đó chậm rãi xắn tay áo lên, anh cười với dì Vương, chạm tay vào bả vai dì: “Dì Vương, dì đi ngủ trước đi, ở đây có con rồi, dì không phải bận tâm nữa đâu.”

Dì Vương vốn cũng đã mệt, hoàn toàn dựa vào tiểu phẩm hài mới có thể kiên trì đến giờ này, nghe Kỷ Hoài nói vậy thì gật đầu, cầm áo len đi vào trong.

Kỷ Hoài đứng tại chỗ một lúc, sau đó đi về phía hồ bơi, anh vươn tay mở cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài.

Nhưng chỉ liếc qua một cái, anh liền phát hiện có gì không ổn – một bóng người đang chìm trong hồ, bọt khí liên tục nổi lên trên mặt nước. Kỷ Hoài giật mình, không kịp cởϊ qυầи áo mà nhảy luôn xuống nước, anh bơi vài đường tới bên cạnh Tống Từ, vươn tay vớt rồi kéo cậu lên bờ.

Tống Từ đã hôn mê.

Kỷ Hoài lau nước trên mặt một phen, hít thật sâu, bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho cậu. Nước không ngừng tràn ra từ trong miệng Tống Từ, nhưng cậu vẫn không tỉnh.

Hai mắt cậu nhắm lại, hàng mi dài ướt đẫm dính vào mí mắt, trên mặt cậu toàn nước, mặt mày trắng bệch, tóc đen bị ướt lại càng đen nhánh. Da trắng như tuyết tóc đen như mun, nhìn cậu như một người đẹp đang say giấc vậy.

Sau mấy phút làm hồi sức tim phổi, Kỷ Hoài nhìn cậu chằm chằm, nhíu mày, lại hít một hơi thật sâu, nhắm tới môi cậu. Sau mấy lần hô hấp nhân tạo, cuối cùng người đang nằm cũng có động tĩnh.

Tống Từ cảm thấy có tiếng gì vù vù bên tai, như bị ai kéo từ cõi chết trở về, ý thức dần tỉnh táo lại. Cậu mở mắt thì thấy Kỷ Hoài đang hô hấp nhân tạo cho mình.

Môi Kỷ Hoài rất mềm, không phù hợp với tính cách của anh ấy chú nào, lúc hôn hình như có mùi bạc hà tươi mát nhàn nhạt nữa. Tống Từ không nhịn được, thật cẩn thận dùng đầu lưỡi liếʍ một cái.

Kỷ Hoài: “…”

Tống Từ rụt lưỡi về, mím môi, cố tình nhấm nháp, cảm thấy cũng ngon.

Kỷ Hoài thật sự bị doạ sợ rồi, anh không ngờ Tống Từ vừa suýt chết đuối xong còn có thể phóng đãng như vậy, anh đang làm hô hấp nhân tạo cũng không tha, một lòng muốn chiếm tiện nghi của anh.

Tống Từ đợi một lát, đợi mãi không thấy Kỷ Hoài cúi người xuống tiếp nữa, cậu nghĩ lát, sau đó nhắm mắt lại rồi khẽ nâng người lên một chút, ngửa mặt – một tư thế chờ hôn.

Kỷ Hoài: “…”

Sao hồi nãy nước không dìm chết cái người này đi chứ?