Chương 2

Ở cổng trường, mẹ Diệp hối thúc tôi nhanh chóng ăn hết ổ bánh mì trên tay và theo Chu Tự Bạch đến lớp.

Chú Chu sắp xếp tôi vào học cùng lớp với Chu Tự Bạch, để tôi đi học dễ dàng hơn.

Tôi bóp chiếc bánh mì thành một miếng nhỏ và nhét vội vào miệng, cố gắng cắt ngang lời hướng dẫn huyên thuyên của mẹ Diệp.

"Từ từ thôi, con bị nghẹn thì phải làm sao?" Mẹ Diệp trừng mắt nhìn tôi một cái, đẩy lưng tôi, "Được rồi, con cùng anh đi học đi!"

Tôi đi theo Chu Tự Bạch vào cổng trường và đi về phía lớp học.

Nhìn Chu Tự Bạch bước đi vui vẻ, tôi hơi khó hiểu: Đây có phải là nam chính không? Chẳng lẽ trường học rất thú vị!

Tôi bị Chu Tự Bạch kéo đến lớp Một (1) rất nhanh.

Chu Tự Bạch bước vào phòng học, đem cặp sách của tôi đặt ở bên cạnh: "Em gái, em sẽ ngồi ở đây." Sau đó, anh ấy lấy trong cặp sách ra một bình sữa đưa cho tôi, "Em gái, em uống đi."

Nhìn nam chính tất bật ngược xuôi. Đầu tiên anh ấy lau bàn ghế cho cả hai chúng tôi, sau đó giúp tôi thu dọn ngăn bàn. Tôi không cần phải tự mình làm, tôi rất cảm động, anh ấy thật tuyệt vời!

"Này, Chu Tự Bạch, cậu đã làm xong bài tập chưa? Cho tớ chép với!" Tôi quay lại nhìn người ngồi sau Chu Tự Bạch đang chọc vào người anh ấy.

"Nghỉ lâu vậy, còn chưa làm xong?" Chu Tự Bạch hỏi, nhưng vẫn là lấy bài tập ra đưa cho bạn cừu nhỏ.

Cừu nhỏ giang rộng hai tay, một người ngồi chiếm chỗ hai người, lấy ra một hàng bút chì vót nhọn đặt lên bàn. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tự Bạch, đắc ý cười nói: "Xem đi, tớ đã chuẩn bị sẵn sàng, phải chắc chắn viết xong trước khi "phù thủy" đến."

Tôi nhìn cừu nhỏ đang làm bài chăm chỉ, rồi nhìn Chu Tự Bạch, anh ngồi phá đám cừu nhỏ làm bài. Anh nói cừu nhỏ mắc lỗi ở chỗ này, thiếu sót ở chỗ kia, bạn cừu nhỏ tức giận đến mức lông tóc dựng đứng, "A a! Im đi Chu Tự Bạch, thật không thể chịu nổi cậu mà!"

Trong đầu lóe lên một tia phát hiện, tôi đẩy Chu Tự Bạch: "Anh, em muốn vứt rác."

Quả nhiên, cừu nhỏ kinh ngạc nhìn tôi, không thể tin kêu lên: "Chu Tự Bạch, chúng ta là anh em tốt! Sao không thấy cậu kể khi nào thì có thêm em gái?"

Nghe thấy cừu nhỏ hỏi, Chu Tự Bạch cố nén vui mừng, giả vờ bình tĩnh: "Tớ chưa nói cho cậu à? Có lẽ là tớ quên mất!"

Tôi nhìn Chu Tự Bạch vứt rác, quả nhiên, đứa trẻ này chỉ muốn khoe khoang về em gái mình.

Ngay sau đó, chuông vào lớp vang lên với tiếng khóc thầm của Kiều Bách. Kiều Bách là bạn cừu con lông xoăn nhỏ đó, nó vẫn chưa làm xong bài tập về nhà.

Nhìn cô giáo đứng trước bục giảng, cô đang nói về kỷ luật của trường và bài tập về nhà.

"Em gái... Em gái..."

Nhận thấy có cây bút chọc vào lưng mình, tôi quay lại nhìn Kiều Bách. Anh ấy nháy mắt và ra hiệu cho tôi nhìn xuống gầm bàn, đó là bài tập về nhà của Chu Tự Bạch.

Tôi nhận lấy và cất nó vào ngăn bàn của mình. Sau khi giáo viên rời đi, tôi đưa nó cho Chu Tự Bạch.