Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mang "Quả Cầu" Chạy

Chương 5 (H): Thật sự điên mất thôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tay Tô Lê không biết để đâu, ôm lấy đầu của người đàn ông, eo nhỏ cũng không nhịn được mà nhấc lên, đến cả ngón chân cũng co quắp lại. Ngay sau đó đại não cô trống rỗng, một dòng nước ấm trào ra từ bụng dưới. Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Lê xấu hổ tới mức cả người đều chuyển thành màu hồng. Tuy là lần đầu tiên nhưng không phải là cô không biết cái gì, ít nhất thì cô sẽ không nghĩ một mảnh ẩm ướt giữa hai chân mình là do cô tè dầm.

Nhưng bởi vì cô hiểu quá rõ nên cô càng ngại ngùng.

Mới bị liếʍ một cái thôi mà cô đã…

Tô Lê cắn môi dưới, khép chân lại, cô không muốn bị anh phát hiện.

Thế nên cô muốn tìm chút chuyện gì đó khiến người đàn ông rời mắt theo bản năng. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm ra một chuyện: “Có phải anh vừa nói gì không?”

Cô nhớ vừa rồi anh có nói gì đó nhưng cô đang đắm chìm trong cao trào nên không nghe được chữ nào.

Anh không trả lời câu hỏi của câu, ngữ khí của anh có chút ngập ngừng: “Em vừa rồi có phải…”

Hai người gần nhau như vậy, đương nhiên anh không có khả năng không cảm nhận được cơ thể cô biến hóa như thế nào, mà vừa rồi cô ngượng ngùng che giấu cũng khiến anh càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn.

Trời ạ, anh biết rồi!

Trong lòng Tô Lê phát ra một tiếng thét lớn. Cô xấu hổ chôn đầu vào ngực anh, một lát sau âm thanh khe khẽ, run rẩy, còn có cả chút nức nở bay ra: “Đều tại anh…”

Cô cũng không muốn mà, cô không hề dâʍ đãиɠ một chút nào, đều là lỗi của anh!

Cô lại không biết anh không hề cảm thấy cô dâʍ đãиɠ, ngược lại còn giống như được lấy lòng. Cô càng xúc động thì càng chứng minh rằng giữa hai bọn họ không chỉ là anh bị cô hấp dẫn mà đối với cô, anh cũng rất có sức hấp dẫn. Có điều gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện người mình thích cũng thích mình chứ?

Huống chi, điều này cũng chứng minh kỹ thuật của anh không tồi phải không?

Lúc này, anh quên mất rằng hai người mới quen nhau không bao lâu, cũng quên rằng rất có khả năng chỉ là cơ thể cô mẫn cảm mà thôi, trong đầu anh toàn là “Cô ấy cũng thích mình” và “Kỹ thuật của mình rất tốt”. Thấp thỏm trong lòng anh giảm đi rất nhiều, sự tự tin cũng tăng lên.

Anh ngậm vành tai của cô, cắn nhẹ một cái: “Ừ, đều tại tôi, đều là lỗi của tôi.”

Không ngờ rằng vành tai cũng là một trong những điểm nhạy cảm của Tô Lê. Cô run run trong l*иg ngực anh, hơi nước trong mắt nhiều hơn, giọng nói càng thêm run rẩy: “Không cần, không được cắn…”

Anh nghe lời cô mới là lạ. Anh ngậm vành tai cô vào trong miệng, vừa cắn vừa mυ"ŧ, cái lưỡi ấm nóng dạo chơi trên vành tai cô, còn bắt chước động tác giao hợp ra vào lỗ tai. Tô Lê không thể chấp nhận, lại không thể trốn thoát, chỉ có thể ở trong lòng người đàn ông phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng nức nở.

Bầu ngực trắng mềm cũng được anh thưởng thức, ngón tay anh vê vê điểm hồng trên ngực cô, khi mạnh khi nhẹ… Dưới hai sự kí©h thí©ɧ đồng thời, Tô Lê lần nữa đạt tới cao trào.

Anh cũng không chịu nổi nữa, một tay cởϊ qυầи lót của mình xuống, côn ŧᏂịŧ sớm đã cương cứng nảy ra trước mặt Tô Lê, còn tay kia bắt lấy tay Tô Lê đặt trên côn ŧᏂịŧ. Cảm giác nóng rực khiến Tô Lê muốn rút tay về theo bản năng, nhưng anh rất nhanh bắt được tay cô, không cho cô cơ hội rút tay về, sau đó đặt hạ thân to lớn vào lòng bàn tay mềm mại của cô.

“Giúp tôi.”

Anh thở gấp, trong mắt là du͙© vọиɠ không chỗ chỗ phát ra, bởi vì kiềm chế nên trên trán và chóp mũi xuất hiện không ít mồ hôi, cả người nhìn qua có chút chật vật, đồng thời cũng vô cùng gợi cảm.

Tô Lê cụp mắt, lông mi rung rung, run rẩy đưa tay ra. Cái đó… rất thô, một bàn tay cô không cầm hết được, đành phải đặt cả tay kia lên.

“Ưm… Tiếp tục, mạnh lên một chút… Ừm, đúng rồi… Chính là như vậy…”

Anh hơi cúi xuống, nhìn thấy cô gái trong ngực mình rõ ràng rất thẹn thùng lại ngoan ngoãn hành động theo anh hướng dẫn, trái tim anh mềm nhũn cả ra. Anh không nhịn được hôn lêи đỉиɦ đầu, lên trán, lên chóp má, rồi hôn lên môi cô tràn đầy yêu thương. Sau đó anh liên tục gọi cô là “cục cưng”, vừa hôn vừa gọi khiến tay cô như nhũn ra, suýt chút nữa không cầm nổi cái đó của anh.

“Cô bé ngoan cần được khen thưởng.”

Anh chen đùi vào giữa hai chân thon nhỏ của cô, một bàn tay cởϊ qυầи lót tơ tằm đen đã ướt đẫm của cô, một tay tách hai môi nhỏ ra, giấu dưới lớp thịt mềm chính là một viên trân châu hồng hồng, long lanh dưới dâʍ ŧᏂủy̠ vô cùng mê người. Anh không nhịn được day day vài cái.

“A…”

Tô Lê lập tức lỏng tay, muốn ngăn cản động tác của anh nhưng cô bị anh ngăn lại rất nhanh. Anh đặt tay cô lên côn ŧᏂịŧ của mình một lần nữa, nói: “Cục cưng, đừng sợ, anh sẽ khiến em thoải mái.”

Vừa dứt lời, môi cô lần nữa bị chế trụ.

Ngón tay ở giữa hai chân cô chậm rãi trượt đi, vừa trượt vừa ấn xung quanh. Tô Lê không chịu nổi đùa bỡn như vậy, “ô ô” kháng nghị, ai ngờ ngón tay thăm dò ở huyệt khẩu của cô đã lâu đột nhiên thâm nhập vào trong.

Ướt. Nóng. Chặt.

Trong đầu của anh chỉ còn lại ba chữ này, anh không khỏi chờ mong cảm giác khi mình thật sự tiến vào. Tưởng tượng như vậy, anh không đợi được nữa, ngón tay thứ hai thừa cơ tiến vào, ngón tay thứ ba cũng đi vào theo… Mãi cho đến khi hoa huyệt miễn cưỡng nuốt trọn bốn ngón tay anh mới dừng lại, sau đó là một trận ra vào mãnh liệt.

Hoa huyệt vô cùng mẫn cảm của cô chưa từng bị chơi đùa như vậy bao giờ, Tô Lê không chịu được, cả người căng cứng, giống như một dây cung bị kéo căng, dưới sự chơi đùa của anh mà càng lúc càng căng, càng căng ra, cho đến khi…

“A…”

Đứt rồi.

Có điều thứ bị đứt không chỉ có dây cung kia của Tô Lê, mà còn có cái đó của người đàn ông.

Tô Lê tê liệt ngã lên giường thở hổn hển, thân thể vẫn còn run rẩy một chút, đại não cô vẫn trống rỗng, đôi mắt bị hơi nước bao phủ nên nhìn đâu cũng mông lung.

“Em vẫn ổn chứ?”

Người đàn ông tỉnh táo lại rất nhanh, có lẽ là do bữa tiệc lớn này còn chưa ăn xong. Anh lại lần nữa đến gần, bàn tay nóng rực chạy trên người cô, làn da trắng như tuyết của cô quả thật khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

Sau khi đạt đến cao trào, cơ thể cô vô cùng mẫn cảm, âu yếm một chút là đủ để châm lửa du͙© vọиɠ. Đến lúc Tô Lê lấy lại được chút lý trí, cô và anh đã dây dưa với nhau, côn ŧᏂịŧ vô cùng có cảm giác tồn tại đã dựng ở giữa hai chân cô.

Không hiểu vì sao Tô Lê có chút sợ hãi trong lòng.

Nhìn ra suy nghĩ đó, anh hôn trấn an cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ khiến cô mơ mơ màng màng, nhân cơ hội này anh đưa côn ŧᏂịŧ xâm nhập một chút vào hoa huyệt của cô.

Mặc dù đã được mở rộng cẩn thận nhưng hoa huyệt của cô vẫn vô cùng chặt, mới chỉ có phần đầu chen vào đã khó có thể tiếp tục.

“Hu hu… Trướng quá…”

Nước mắt cô rơi xuống không ngừng. Đôi mắt ướt sũng nước của Tô Lê lén lút nhìn xuống, vừa nhìn đã bị dọa không nhẹ. Lúc này, cái miệng nhỏ mềm mại của cô đang gian nan nuốt vật lớn gấp đôi mình, da thịt non mịn gần như trở nên trong suốt, rất có khả năng sẽ vỡ tan ngay sau đó…

Tô Lê bị dọa sợ, không muốn làm nữa, vặn vẹo người muốn thoát ra.

Chỉ là hành động này của cô càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của anh, ý muốn thoát ra của cô cũng khiến anh tức giận. Đôi bàn tay có lực của anh giữ chặt eo cô, anh rướn eo một cái, cả côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào, xương mu va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lúc này Tô Lê muốn khóc cũng không khóc được, không có biểu cảm gì, há miệng thở, giống như một con búp bê bị phá hỏng vậy.

Anh đau lòng cô, nhưng du͙© vọиɠ muốn xâm phạm cô cũng dâng lên trong lòng. Anh muốn làm cô đến hỏng, nhốt cô vào trong lòng mình, không cho cô đi.

Anh hít sâu một hơi, thu cánh tay lại, ôm cô càng chặt hơn, sức lực lớn đến mức như muốn nhét cô vào cơ thể mình. Anh chậm rãi chuyển động thắt lưng, rút côn ŧᏂịŧ cắm sâu trong hoa huyệt cô ra một chút rồi lại tiến vào, gân xanh trên côn ŧᏂịŧ vô tình đè lên vách thịt mềm mại, ngoại trừ cảm giác trướng đau còn có kɧoáı ©ảʍ tê dại đang lan tràn trong cơ thể Tô Lê.

“Vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của anh trong tai cô hơi mơ hồ. Cô chớp chớp đôi mắt toàn nước, dáng vẻ không phản ứng lại được.

“Thoải mái không?”

Rất, rất thoải mái. Chỉ là, chỉ là… nhanh hơn chút nữa thì tốt.

Một tiếng cười nhẹ chấn động bên tai cô. Cô nghi hoặc nhìn về phía anh, không biết vì sao anh lại cười.

“Vậy nhanh hơn nhé?”

“... Hả?”

Sao, sao anh lại…

“Ưm… A…”

Anh đột nhiên tăng tốc độ ra vào khiến Tô Lê không thể tiếp tục tự hỏi được nữa. Anh đâm vào vừa nhanh vừa sâu, dường như Tô Lê cũng bị anh đâm vào đến vỡ ra. Tô Lê lúc này giống như một bông hoa yêu kiều cô độc trong bão lớn, vẻ đẹp đặc biệt khi bị phá hủy.

Bàn tay không biết túm vào đâu của Tô Lê được anh nắm lấy, lòng bàn tay có vết chai mỏng đầy mồ hôi của anh dán chặt vào lòng bàn tay của Tô Lê, hai tay đan chặt vào nhau, mười ngón tay đan nhau khiến tim Tô Lê đập càng nhanh, thân thể cũng phản ánh thành thật sự rung động lúc này của cô, cô ngoan ngoãn nghe lời suýt chút nữa khiến anh phát điên.

Anh cắn môi cô, nuốt tiếng rêи ɾỉ của cô vào trong bụng.

“Thật sự điên mất thôi…”



Cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh mình rời đi, Tô Lê ngọ nguậy tỉnh lại. Chăn mỏng theo đó mà trượt xuống, cơ thể trần trụi xinh đẹp bại lộ ra ngoài, dấu vết hồng hồng trên làn da trắng như tuyết của cô chứng minh chuyện vừa rồi kịch liệt như thế nào.

Tô Lê tìm trên mặt đất, chỉ tìm thấy một cái áo sơ mi của người đàn ông kia miễn cưỡng mặc được. Cô mặc sơ mi lên rồi cài cúc, sau đó mới đi ra khỏi phòng tìm anh.

Anh để trần thân trên, đang nghe điện thoại ở phòng khách bên ngoài. Có lẽ là sợ làm ồn đến cô cho nên mới ra phòng khách nghe điện thoại. Cũng không biết bên kia điện thoại nói cái gì, vẻ mặt của anh hơi khó nhìn.

Cô bước mấy bước về phía anh. Không đợi đến lúc cô đi vào, anh nghe được động tĩnh nên đã xoay người lại.

Mái tóc xoăn nhẹ rối tung, đôi mắt vẫn còn ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vẫn còn ửng hồng sau khi triền miên, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, ngây thơ cùng quyến rũ kết hợp hoàn hảo với nhau, cả người toát ra nét mê hoặc vô cùng. Hơn nữa cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, còn là áo sơ mi của anh, thế này thì người đàn ông nào có thể chống lại sự hấp dẫn này được?
« Chương TrướcChương Tiếp »