Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mang "Quả Cầu" Chạy

Chương 4 (H): Chúng ta đổi chỗ khác yên tĩnh hơn đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi muốn hôn cô.

Có thể chứ?

Có thể chứ?

Có thể chứ?



Anh ta đẹp trai như vậy, đương nhiên là có thể rồi!

Vốn dĩ Tô Lê cảm thấy hơi buồn bực trong lòng, nhưng anh đẹp trai người ta lại chủ động tìm cô giải thích, sau đó còn biểu hiện ngầu như vậy, Tô Lê vốn dĩ đã động lòng làm gì còn sức chống đỡ chứ, chỉ là… Con gái mà, vẫn nên rụt rè một chút, rụt rè một chút có lẽ tốt hơn.

Sau đó, Tô Lê nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ừm…

Đùa à, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rồi là không bao giờ có nữa đâu!

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tiếng cười đó khiến Tô Lê nhũn cả chân. Anh nói: “Vậy thì, tôi hôn nhé?”

Ngữ khí nghi vấn nhưng động tác của anh không chần chừ một chút nào. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt chăm chú khiến cô đỏ bừng mặt, đành phải nhắm chặt hai mắt. Nhìn lông mi dài dài của cô run rẩy, anh lại cười, sau đó một nụ hôn nhẹ rơi lên… trán của cô.

Hả, trán?

Tô Lê vội vàng mở mắt. Vì sao, vì sao lại là hôn trán, không phải là nên…

“Nên cái gì?”

“Miệng… Ấy!”

Tô Lê lập tức phản ứng lại, cô lỡ nói ra tiếng lòng mình rồi. Cô vội vàng che miệng mình lại, nhiệt độ của da lòng bàn tay lại tăng cao.

Người đàn ông cảm thấy rất vừa ý với phản ứng đáng yêu này của cô. Anh giữ tay cô lại, nói: “Vậy tôi hôn lại nhé?”

Tô Lê không nói gì, chỉ chớp chớp mắt vô cùng đáng yêu.

Thế là người đàn ông hôn xuống, hôn ở… chóp mũi.



Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, sợ là Tô Lê đã gϊếŧ chết người đàn ông trước mặt này từ lâu rồi!

Làm vậy rất vui sao? Vui lắm sao? Vui sao?

Người đàn ông: Vui.

Tô Lê: … Đi chết đi!

May là lần thứ ba, anh không có trêu cô nữa mà là thành thật hôn lên môi của cô.

Hai đôi môi dính với nhau, cảm xúc mềm mại khiến cả hai người đều rung động. Anh không thể khống chế chính mình, giữ cô chặt hơn, một bàn tay giữ ở gáy của cô, hai đôi môi dính lấy nhau càng sát hơn, gần như không có một khe hở.

Sau đó anh đưa đầu lưỡi ấm nóng của mình ra, nhấm nháp đôi môi mềm mại của cô.

Trái tim Tô Lê run rẩy không ngừng, bất giác hơi hé môi mời gọi, anh cảm nhận được điều đó thì lập tức hành động, đầu lưỡi vội vàng tiến vào trong khoang miệng cô tàn sát bừa bãi. Gần như mỗi nơi trong khoang miệng cô đều bị lưỡi anh đảo qua, cái lưỡi thơm ngọt của cô bị anh gắt gao quấn lấy.

“Ừm…”

Nụ hôn kịch liệt này khiến cả người Tô Lê mềm nhũn. Cô yếu ớt ngã vào trong l*иg ngực người đàn ông, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy quần áo của anh. Áo sơ mi vốn phẳng phiu bị cô túm chặt trở nên xộc xệch, có điều bây giờ hai người bọn họ không để ý nhiều như vậy. Bọn họ mê chìm trong nụ hôn này, cho đến khi nghe thấy vài tiếng huýt sáo và tiếng ồ lên mới tỉnh táo hơn chút.

Là một đám thanh niên ở chỗ này vây xem ồn ào.

Phản ứng đầu tiên của người đàn ông là dùng sức giữ Tô Lê trong ngực, không cho những người đó nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô rồi sau đó mới lạnh nhạt nhìn về đám thanh niên kia.

Dáng người cao lớn cường tráng của anh vốn khiến anh nhìn có vẻ rất có sức uy hϊếp, huống chi còn khí chất nguy hiểm của anh nữa. Đám thanh niên lập tức im miệng, một người trong đó còn nhận ra thân phận của anh, lập tức kéo những người khác rời đi.

Bọn họ đi rồi nhưng anh vẫn chưa hết tức giận. Tâm trạng của anh một lần nữa bị làm phiền sao có thể tốt được chứ, nhưng dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, anh lại không thể ngăn cản người khác đi qua, cho nên chỉ đành…

“Ở đây nhiều người, chúng ta đổi chỗ khác yên lặng hơn đi.”

Người trưởng thành rồi thì đều hiểu ý tứ giấu trong lời này. Tô Lê chớp mắt, cuối cùng cũng không từ chối. Nhưng trước khi đồng ý, cô không nhịn được hỏi một câu.

“Bình thường anh cũng làm thế này với những người phụ nữ khác sao?”

Anh nhìn cô, lời nói vô cùng chân thành: “Không có, em là người đầu tiên.”

Tô Lê mới không tin lời anh ta đâu, mấy lời dễ nghe như thế này ai mà không biết nói chứ, nhưng lời này của anh vẫn khiến cô vui vẻ, thế là cô đặt tay mình vào tay anh.

Người đàn ông nhíu mày. Anh đã nói thành khẩn như vậy mà cô vẫn không tin. Có điều, tuy anh nhìn ra được cô không tin nhưng cũng không giải thích, chỉ ôm hờ cô đi ra ngoài.

Đương nhiên sau này anh vô cùng hối hận hôm nay đã không giải thích thêm vài câu, nhưng đó cũng là chuyện của sau này.



Rất ít người biết quán bar này thật ra là một trong những sản nghiệp của anh.

Càng ít người biết phía dưới quán bar này còn có một tầng hầm.

Tô Lê tò mò đánh giá tầng hầm này. Bên trong trang trí rất đơn giản, vật dụng trong nhà cũng rất ít, chỉ có một cái bàn trà, vài cái sofa, nhìn có vẻ chỉ dùng để tiếp khách.

Nhưng nếu chỉ để tiếp khách thì sao phải xây tầng hầm dưới mặt đất chứ?

Tô Lê cắn môi, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.

Lúc này, người đàn ông dán vào sau lưng cô, l*иg ngực nóng rực của anh khiến lưng của cô cũng nóng lên theo. Sau đó là hơi thở bên tai cô, giọng nói của anh vang lên: “Đây là căn cứ bí mật của tôi, em muốn đi xem một chút không?”

Tô Lê nhìn về phía người đàn ông, ngạc nhiên: “Vì sao anh lại đưa tôi đến đây?”

Tình huống bình thường không phải là nên đến khách sạn sao?

Anh cười, trong mắt chỉ có mình cô: “Vì em đặc biệt.”

Lời nói này rất dễ khiến con gái hài lòng, Tô Lê cũng không ngoại lệ. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô biến mất hoàn toàn, cô ngoan ngoãn đi theo người đàn ông để tham quan căn cứ bí mật này của anh.

So với tầng một tầng hai ồn ào, tầng hầm này yên tĩnh hơn nhiều,yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, cảm giác yên lặng không tiếng động lần nữa vây quanh hai người.

Khi ánh mắt vô tình chạm nhau, hai người đều có thể nhìn thấy ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© dấy lên trong mắt đối phương.

Không rõ ai là người chủ động, bọn họ lại ôm hôn nhau, thậm chí còn kịch liệt hơn nụ hôn trước đó. Tiếng nước bọt mập mờ ở nơi yên tĩnh này vô cùng vang dội, hai người càng thấy khô nóng.

Hai người quấn lấy nhau, hôn nhau, lảo đảo đi vào một căn phòng, đồng thời ngã lên giường.

Bàn tay của anh không biết từ lúc nào đã luồn vào trong quần áo của Tô Lê. Bây giờ một tay đang vuốt ve da thịt mềm mại ở eo cô, một tay thì cách lớp áσ ɭóŧ xoa ngực cô. Giọng nói nhiễm sắc dục của anh khàn khàn, anh cố chịu đựng, nói: “Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.”

Tô Lê chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại: “Dáng người của anh rất đẹp, tôi muốn nhìn kỹ lại một lần.”

Anh nghe vậy thì yên lặng nhìn cô, một lát sau đột nhiên hành động, lưu loát cởϊ áσ của mình ra, thoải mái bày ra dáng người có thể nói là hoàn mỹ của mình trước tầm mắt của cô.

Tô Lê không nhịn được, vươn tay ra sờ sờ, một bàn tay sờ cơ ngực chắc nịch, một tay hướng về cơ bụng với đường cong tuyệt đẹp. Lúc này cô còn hận không mọc thêm vài cái tay, sờ hết những chỗ muốn sờ.

Anh để yên cho Tô Lê sờ mó, biểu cảm trên mặt ngược lại rất bình tĩnh, nhưng thân thể lại vô cùng thành thực. Nơi cô chạm vào sẽ hơi siết lại, khiến Tô Lê ngày càng quá đáng, thậm chí còn muốn sờ theo đường nhân ngư khêu gợi của anh vào trong quần. Anh sao có thể chịu được, giữ lấy tay cô, nhìn cô bất đắc dĩ.

Tô Lê bày ra biểu cảm vô tội, nhìn giống như một chú mèo con nghịch ngợm, sau khi làm vỡ bình hoặc cắn nát cái gì đó thì đón nhận ánh mắt của chủ, nhưng trên mặt hiện lên biểu cảm “Không biết gì hết”, “Nghe không hiểu”, “Tôi làm sao”, khiến người ta vừa tức giận mà lại vô cùng thương yêu.

Tâm trạng lúc này của anh cũng giống vậy.

Anh hắng giọng, nói: “Tôi tự mình làm.”

Sau đó là tiếng cởi thắt lưng “lạch cạch”, sau đó là âm thanh cởϊ qυầи áo, sau đó…

Sau đó thì dừng lại.

Tô Lê giống như muốn viết hai chữ “khó chịu” lên trên mặt. Đã cởi thì cởi hết đi, còn để lại qυầи ɭóŧ làm gì!

Có điều… Cô không nhịn được liếc mắt nhìn về phía giữa hai chân anh. Tuy rằng có qυầи ɭóŧ che chắn nhưng vẫn có thể nhìn ra kích thước không nhỏ, cái hình dạng đó… Khụ khụ khụ!

Như vậy cô càng muốn lột cái qυầи ɭóŧ chướng mắt kia xuống.

Trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại. Là anh lấy tay che mắt cô, sau đó môi dưới của cô bị cắn một cái không nặng không nhẹ.

“Phụ nữ bây giờ đều… thoáng như vậy sao?”

Tô Lê dùng sức mới có thể bỏ tay anh ra, nghiêng đầu, thắc mắc: “Anh không phải là dân chơi sao? Bình thường tiếp xúc với nhiều phụ nữ như vậy, anh còn không biết phụ nữ bây giờ có dáng vẻ gì hay sao?”

Anh nhíu mày không nói gì, đặt cô lên giường, đưa tay ra sau lưng cô kéo khóa váy xuống, động tay một cái đã cởi váy của cô ném xuống đất, sau đó áσ ɭóŧ của cô cũng được đối xử y như vậy.

“A…”

Tô Lê giật mình kêu lên một tiếng. Cô ngại ngùng để tay trước ngực, ý muốn che đi nhưng lại không biết mình làm vậy ngược lại ép ra độ cong mê người.

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng âm trầm. Anh đưa tay chạm nhẹ lên da cô, khiến cô run rẩy cả người, đôi môi mềm mãi cũng theo đó mà phát ra một tiếng ngâm khẽ.

Da của Tô Lê rất trắng, rất đẹp, trắng giống như có thể nhìn xuyên qua được, dưới ánh đèn mờ ám còn có thể phát ra ánh sáng yếu ớt. Điều này không khỏi khiến anh nhớ tới viên ngọc cất giữ trong nhà, mà cô còn đẹp hơn viên ngọc đó rất nhiều, đương nhiên cảm xúc khi sờ vào cũng thích tay hơn.

Chỉ là không biết cảm giác khi hôn có thích như vậy không.

Anh nghĩ gì làm vậy, lập tức hôn lên đầu vai mềm mịn của Tô Lê. Sự thật chứng minh cảm giác khi hôn cũng thích như vậy, cho nên cái hôn đó không hề dừng lại.

Hôn một đường xuống, anh kéo hai tay đang đặt trước ngực của cô lêи đỉиɦ đầu. Động tác này khiến bầu ngực vốn đã đầy đặn càng thêm lớn, hai điểm hồng trước ngực cũng càng trở nên mê người. Anh không nhịn được, cúi xuống dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một cái.

“Ưm a…”

Tô Lê thở hổn hển. Rõ ràng không phải động tác lớn gì, chỉ là liếʍ nhẹ một cái nhưng lại khiến cơ thể và trái tim cô chấn động. Tim cô đập như đánh trống, đồng thời cảm giác tê dại cũng lan từ trái tim đến chân tay, nhất là giữa hai chân. Cô đã cảm nhận được giữa hai chân cô hơi ươn ướt.

Lần đầu tiên có cảm giác này khiến Tô Lê cảm thấy kích động. Cô nhìn về phía anh theo bản năng, ánh mắt trống rỗng bất giác muốn xin giúp đỡ. Nhưng cô không biết lúc này gương mặt của cô nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, dáng vẻ mắt ầng ậng nước trong mắt đàn ông có bao nhiêu mê người, mà ánh mắt của cô cũng bị anh nghĩ thành đang cầu được thương yêu.

Vì không khiến cô thất vọng, anh tiếp tục cúi đầu, mở miệng ngậm lấy điểm hồng đang run rẩy kia.

“Tôi không phải là dân chơi, không biết người phụ nữ khác như thế nào.”
« Chương TrướcChương Tiếp »