Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mang "Quả Cầu" Chạy

Chương 17 (H): Dùng miệng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỗi lần Tô Lê cảm thấy Tần Kiêu rất vô lý Tần Kiêu đều có thể dùng hành động nói cho cô biết, anh còn có thể vô lý hơn thế nữa.

Nhưng Tô Lê không giận, cũng không thể từ chối anh, màn cưỡng hôn lúc ban đầu cuối cùng đã biến thành ôm hôn thắm thiết.

Tô Lê giận bản thân không có chính kiến, nước mắt tuôn thành hàng.

Trán chống lên trán, Tần Kiêu thở hổn hển hỏi cô: "Sao thế?"

Tô Lê không muốn nói cho anh biết, dùng động tác thô lỗ lau nước mắt, khuôn mặt mềm mại bị cô làm cho đỏ chót cả lên, khiến Tần Kiêu cực kỳ đau lòng.

Tuy rằng không biết vì sao cô khóc, nhưng tóm lại là do bản thân anh sai, Tần Kiêu thấp giọng nhận sai, nghiêm túc kiểm điểm toàn bộ lỗi lầm của bản thân kể từ khi hai người quen biết nhau cho tới nay một lượt. Anh không biết bản thân đánh bậy đánh bạ một hỏi lại vô tình gợi lên hồi ức của Tô Lê.

Không nhớ lại thì không biết, lần này nhớ lại mới phát hiện hóa ra bản thân cô cũng đã từng làm như vậy.

Tô Lê lén lút nhìn người đàn ông trước mặt mình một cái, nhìn thấy lo lắng trên mặt anh, trong lòng cô lại thấy hổ thẹn bèn nói một câu: "Anh và Lâm Manh Manh... hai người... Hai người thật sự không có gì?"

Tần Kiêu giơ tay lên trời thề thốt, còn nắm tay Tô Lê đè lên đũng quần mình nói: "Em xem đi, anh nhớ em đến mức đau đớn, nào có rảnh mà phát sinh quan hệ với người khác."

Tô Lê bị cái nơi đó làm cho nóng đến mức muốn thu tay về, nhưng cô tay cô bị người đàn ông nắm chặt, hơn nữa càng đè càng sâu, sâu đến mức suýt chút nữa xuyên thủng lớp quần tây của anh.

"Cục cưng à..."

Cơ thể cao to cường tráng ép cơ thể xinh xắn lanh lợi của cô gái vào góc tường, tiếng thở dốc của người đàn ông liên tục vang lên bên tai cô gái. Cô bị hơi thở gấp gáp nóng rực ấy phun đến mức nơi bị thổi tê tê dại dại, cảm giác như vậy nhanh chóng bao phủ toàn thân, khiến Tô Lê chỉ có thể mềm mại mà dựa vào anh.

Người đàn ông tình cờ phát ra một hai tiếng rêи ɾỉ, anh cắn lỗ tai cô, đầu lưỡi liếʍ tai từ trên xuống dưới, bàn tay nắm cổ tay cô nới lỏng đổi thành nắm chặt cái eo thon nhỏ của Tô Lê bảo: "Tay em di chuyển chút đi, được không?"

Giống như bị đầu độc, bàn tay Tô Lê khẽ giật giật rồi từ từ di chuyển, khiến cho người đàn ông thoải mái đến mức không nhịn được liên tục thở mạnh, sau đó Tô Lê theo lời anh với tay vào trong, sau đó một cái tay khác cũng vậy...

"A..."

"Xin lỗi, xin lỗi..."

"Xin lỗi thì có ích lợi gì, cái váy này của tôi là hàng limited, hơn nữa còn không thể dính nước đấy!"

...

Ồn ào huyên náo đánh thức Tô Lê, lúc này cô mới nhớ tới chuyện hai người còn đang ở tiệc rượu, tuy rằng trước mắt ban công nhỏ này vô cùng bí mật, nhưng khó tránh khỏi cảnh người đến người đi, khả năng bị phát hiện là rất lớn. Tô Lê vốn có chút bảo thủ, vừa lấy lại chút tỉnh táo lập tức không thể tiếp thu việc hai người thân thiết ở trong một hoàn cảnh như vậy.

Cô đẩy Tần Kiêu một cái: "Đừng, đừng có làm loạn ở đây..."

"Đừng sợ, sẽ không có ai phát hiện đâu." Lúc này Tần Kiêu đang trong trạng thái tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, liên tục liếʍ xương quai xanh của Tô Lê nói: “Cục cưng, dùng thêm chút sức đi nào... A, dùng sức..."

Tô Lê tức điên lên, khẽ nài nỉ: "Tần Kiêu, xin anh đấy, đừng làm thế ở chỗ này."

Lúc này Tần Kiêu mới chịu dừng tay không ép cô nữa, nhưng anh vẫn không chịu buông Tô Lê ra, mà còn cười xấu xa hỏi lại cô: "Không muốn ở đây à?"

"Đúng đúng đúng!" Trong lòng Tô Lê thấy không đúng lắm, cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất muốn làm.

Sự thực chứng minh linh cảm của cô không hề sai.

"Bị em ép buộc mà anh phải kìm nén sẽ làm cho tổn thương tới cơ thể, thế nên em phải bồi thường cho anh, em muốn..."

Những lời còn lại biến mất trong đôi môi đã khép của anh, nhưng Tô Lê vẫn có thể nghe ra được ý anh là gì, con ngươi trong mắt cô lập tức trừng lớn.

"Anh, anh..."

"Nếu không thì chúng ta tiếp tục nhé?"

Ồn ào huyên náo bên ngoài càng lúc càng lớn, lúc này bàn tay của người đàn ông cũng đã sờ về phía bắp đùi của cô, xâm nhập vào trong làn váy nhỏ hẹp, càng ngày càng hướng lên trên...

"Được, em đồng ý với anh." Tô Lê nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác."

Vội vã thu dọn quần áo một chút đôi uyên ương vụиɠ ŧяộʍ lặng lẽ đi ra sân thượng, thấy sự chú ý của mọi người bị huyên náo cách đó không xa hấp dẫn, hai người lập tức cảm thấy yên tâm, lớn mật nắm tay nhau rời đi.

Trước khi đi, Tô Lê quay đầu lại nhìn một cái, cô luôn cảm thấy có giọng nói của ai đó rất quen tai. Nhưng không để cô kịp ngẫm nghĩ xem đó là giọng nói của ai thì đã bị người đàn ông ôm lấy bế lên, Tần Kiêu làm vậy là chê cô mang giày cao gót đi quá chậm.

Tô Lê: ... Đúng là đồ quỷ háo sắc không biết xấu hổ.

Tần Kiêu đưa cô về căn phòng dưới đất nơi hai người từng phát sinh quan hệ với nhau, lúc đi vào hồi ức như là thuỷ triều thi nhau vọt tới nhấn chìm toàn bộ đại não, thân thể cũng bởi vậy mà sinh ra chút phản ứng.

L*иg ngực rắn chắc của Tần Kiêu dán sát lên phía sau lưng Tô Lê: "Bồi thường dành cho anh nên bắt đầu luôn bây giờ đi chứ, hả?"

Nghe vậy chân Tô Lê càng mềm, lỗ nhỏ càng thêm ướŧ áŧ.

Thế nhưng chuyện đã đồng ý không thể không làm, Tô Lê chỉ có thể cứng rắn chống đỡ bị người đàn ông dắt vào phòng.

Trước giường, Tần Kiêu cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ đang cố gắng trấn định, anh nói: "Cởϊ qυầи áo giúp anh."

Tô Lê đắn đo một hồi lâu mới chịu đưa tay cởϊ áσ vest ra cho anh, sau đó là áo sơ mi, theo từng cúc áo được cởi, lộ ra cơ ngực và cơ bụng rắn chắc cường tráng, mặt Tô Lê càng nóng, đầu cô cúi xuống thật thấp không dám nhìn Tần Kiêu.

Sau khi cởi sạch cả người trên, tiếp tục đến phiên nửa người dưới, tay Tô Lê đặt lên quần của anh thật lâu mà không có động tác tiếp theo, mãi cho đến khi giọng nói của người đàn ông vang vọng trong phòng...

"Sao không tiếp tục nữa thế?"

Tô Lê nhắm một mắt cắn răng một cái, ngón tay linh hoạt khẽ động, quần tây rơi xuống mặt đất, lúc này toàn thân người đàn ông từ trên xuống dưới chỉ còn dư lại một cái qυầи ɭóŧ.

"Vẫn còn."

Thúc giục như ma như quỷ lại tới nữa rồi.

Tô Lê nhắm hai mắt lại chậm chạp đưa tay ra, nhưng vừa mới đưa được nửa đường lại bị người đàn ông chặn lại, ngữ khí của Tần Kiêu hơi trùng xuống, vuốt ve môi cô nói: "Không muốn dùng tay."

Không dùng tay, muốn dùng nơi nào, không cần nói cũng biết.

"Anh, anh đừng có mà quá đáng!"

"Cục cưng, em đã đồng ý với anh rồi."

Tô Lê tức giận trừng anh một cái, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại há miệng ra cắn lên cạp qυầи ɭóŧ, sau đó kéo nó xuống. Côn ŧᏂịŧ hừng hực bị phóng thích, giương nanh múa vuốt nảy lên trên không trung vào cái, hai giọt dịch trắng tràn ra trên qυყ đầυ bắn lên trên mặt Tô Lê, khiến cô nhiễm phải một chút da^ʍ mỹ.

Dáng vẻ của cô gái vô cùng ngoan ngoãn, nhưng gò má lại đang án lên cây gậy nóng hổi của đàn ông, tổ hợp như vậy mang cho người đàn ông kí©h thí©ɧ cực lớn về mặt thị giác. Suy nghĩ muốn từ từ đã bị cuốn trôi chẳng còn lại chút gì, anh nắm chặt côn ŧᏂịŧ của chính mình cọ lên gò má của cô gái, trong giọng nói ngập tràn sự vội vã gấp gáp: "Há miệng ra nào cục cưng, hé miệng..."

Ôm tâm thái chạy trời không khỏi nắng, Tô Lê lè lưỡi liếʍ liếʍ qυყ đầυ, phía trên đỉnh đầu cô lập tức truyền tới một tiếng rêи ɾỉ thoải mái, Tô Lê nháy mắt mấy cái, lại thử liếʍ liếʍ, người đàn ông lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Lá gan Tô Lê lớn hơn rất nhiều, cô há miệng ngậm lấy qυყ đầυ, chỉ có một cái đầu thôi đã khiến miệng cô căng kín. Tô Lê cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không phải là không chịu nổi, sau khi thích ứng một lát bắt đầu từ từ liếʍ, cái miệng nhỏ nhắn liên tục liếʍ mυ"ŧ. Hai cái tay nhỏ bé cũng không nhàn rỗi, vuốt ve hai túi nặng trịch phía dưới, móng tay nhẹ nhàng lướt qua mặt trên nhăn nhúm.

"Cục cưng... Ư... Đúng, chính là như vậy... Nuốt sâu một chút... Sâu hơn một chút..."

Bàn tay lớn vốn vỗ về phía sau ót cô, trong lúc vô tình bắt đầu dùng sức, ép cô gái càng nuốt càng sâu, cái eo to lớn cũng bắt đầu đong đưa, côn ŧᏂịŧ to dài chạm đến nơi tận cùng liên tục ra ra vào vào trong cái miệng nhỏ, hết vào lại ra...

"Ư ư ư... "

Thực sự là Tô Lê không thể chịu nổi nữa, cô dốc toàn lực đẩy người đàn ông ra, toàn thân dựa vào chiếc giường phía sau liên tục thở dốc, cơ thể yếu ớt nhanh chóng trượt xuống cho đến khi quỳ ngồi trên đất.

Có lẽ Tần Kiêu bên kia vẫn còn lâu mới tới lúc kết thúc, anh kiên trì mang theo thằng em to xác, tinh thần sáng láng đi về phía Tô Lê. Tô Lê thật sự sợ anh, nhanh chóng nói: "Dùng những nơi khác đi, không dùng miệng nữa được không?"

"Dùng nơi nào?"

Tô Lê nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lựa chọn cống hiến huyệt nhỏ vốn được sinh ra vì tình ái, cô xấu hổ chỉ chỉ vào giữa hai chân mình.

Tần Kiêu nhíu mày: "Vậy em cởϊ qυầи áo ra trước đã."

Hôm nay Tô Lê mặc một cái váy cúp ngực rất ngắn, muốn cởi phải kéo khoá sau lưng mới được, nhưng bay giờ tay Tô Lê không nhấc lên nổi, cô tỏ ra vô cùng đáng thương nói: "Anh giúp anh một chút được không?"

Tần Kiêu nói: "Lời em hứa còn chưa làm xong, bây giờ còn muốn anh giúp em à?"

Cái tên đàn ông chó má này, rõ ràng là anh đang kiếm cớ để nói ra những yêu cầu càng thêm quá đáng!

Nhưng Tô Lê cũng hết cách rồi, cô nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Để anh làm thoải mái."

Tô Lê cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Trước mắt cô cảm thấy yêu cầu này hẳn là sẽ không quá đáng so với việc dùng miệng, nhưng chẳng bao lâu sau đó cô đã phải hối hận.

Cái váy cúp ngực ngắn nhanh chóng bị cởi vứt lại chỗ mặt đất cách đó không xa, bởi vì phải mặc váy ngắn, thé nên Tô Lê chỉ dúng miếng dán ngực, phía dưới cũng là một cái qυầи ɭóŧ chữ T, căn bản không giấu được chút gì. Nhìn cô gái gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hầu kết Tần Kiêu khẽ lăn lên lộn xuống, du͙© vọиɠ tụ lại nơi đáy mắt không khác nào một trận bão táp màu đen.

"Tần, Tần Kiêu..."

Ánh mắt thâm thuý của anh khiến Tô Lê cảm thấy bất an, cô luống cuống dùng cánh tay che ở trước ngực, nhưng lại không biết làm vậy chỉ khiến cho ngực càng thêm đầy đặn, nửa kín nửa hở sẽ làm người ta thêm kích động.

"Cục cưng, em thật đẹp... "
« Chương TrướcChương Tiếp »