Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mang "Quả Cầu" Chạy

Chương 11 (H): Thịt thịt thịt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai bàn chân trắng như ngọc đạp nhẹ lên vai người đàn ông, mu bàn chân cong lên vẽ ra một đường cong vô cùng hoàn mỹ vì kɧoáı ©ảʍ quá độ.

"Hừ... Ưʍ... A, đừng, đừng... Đừng a... A a..."

Hơi nước tràn ngập phòng tắm, cô gái với cặp mông được nhấc lên cao không ngừng thống khổ rêи ɾỉ, dường như cảm thấy kêu thành tiếng như vậy quá mức dâʍ đãиɠ, cô vội vã cắn đầu ngón tay mình cố nhịn, thỉnh thoảng không nhịn được lại phát ra hai tiếng hừ hừ mang theo giọng mũi ngọt ngào.

Toàn bộ hoa huyệt bé nhỏ bị môi người đàn ông ngậm lấy, anh còn quá đáng đến mức dùng sức hút liếʍ kí©h thí©ɧ huyệt nhỏ ra càng nhiều nước. Những giọt nước ấy khiến người đàn ông rất thích thế nên sau đó anh càng cố hút liếʍ... Chuyện này đối với Tô Lê mà nói quả thực chính là một vòng tuần hoàn ác tính. Cô buộc phải khóc rưng rức xin tha, hiển nhiên cô chưa biết đến một đạo lý...

Những lúc như thế này, càng xin tha, lại càng làm cho người đàn ông cảm thấy hưng phấn.

Đầu lưỡi thăm dò vào trong huyệt nhỏ, sau khi khuấy đảo mấy cái đưa cô đến cao trào, Tần Kiêu ngẩng đầu lên, anh liếʍ liếʍ môi, liếʍ toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên môi vài miệng, bảo: "Bảo bối à, anh khẩu giao cho em như thế em có thích, có thoải mái không?"

Vốn Tô Lê đã không chịu nổi rất muốn người đàn ông này dừng lại, nhưng đợi đến khi anh thật sự dừng lại rồi cô lại cảm thấy trống vắng. Hoa huyệt liên tục mấp máy, co rút, vô cùng khát vọng có cái gì đó có thể đi vào lấp kín nó... Cô lén nhìn người đàn ông một cái, lắc lắc đầu, dáng vẻ rụt rè này vừa đáng yêu vừa đáng thương.

"Đã vậy rồi, tại sao lại nói không cơ chứ?"

Đã biết nguyên nhân, thế nhưng anh còn cố tình gặng hỏi, biểu hiện thẹn thùng của cô gái khiến anh càng nhìn càng thích, muốn ngừng mà không ngừng được. Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu nhỏ đã hơi sưng, Tô Lê trở nên mẫn cảm một cách lạ thường, gần như anh vừa chạm vào cô đã yêu kiều rên lên. Thấy vậy cô lập tức cho đầu ngón tay vào miệng mình cắn lấy cố nén tiếng rêи ɾỉ còn lại xuống.

Tần Kiêu xấu xa nở nụ cười, ngón tay đi xuống một chút, trong ánh mắt vừa sợ hãi vừa mong chờ của cô, nhẹ nhàng đi vào...

"A ưʍ... "

Tay Tần Kiêu rất ưa nhìn, bàn tay dày rộng mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay vừa thon vừa dài, móng tay được cắt gọn gàng, màu sắc khoẻ mạnh, chỉ cần là người thích tay nhìn thấy bàn tay anh sẽ thấy thích, đẹp đẽ đến mức đủ để đi làm tay mẫu. Thế nhưng, bàn tay đẹp như vậy lúc này lại đang không ngừng cắm rút ở nơi riêng tư của cô gái, đẹp đẽ đi đôi với tìиɧ ɖu͙©, mang đến cho người ta sự kí©h thí©ɧ rất lớn về mặt thị giác.

Ngón tay khẽ cong lên, mạnh mẽ khuấy đảo trong vách huyệt nhỏ, kéo ra rất nhiều mật dịch trong đó, đến khi một ngón tay đã ra vào thuận lợi, ngón thứ hai tiếp tục gia nhập, sau đó là ngón thứ ba... Tuy không to dài như côn ŧᏂịŧ, nhưng ngón tay linh hoạt hơn rất nhiều, mạnh nhẹ sâu cạn liên tục biến đổi, mãi cho đến khi toàn thân Tô Lê run lên đạt cao trào thêm lần nữa mới chịu ngừng lại.

Tần Kiêu không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh kéo Tô Lê về bồn tắm lớn, để cô quỳ sấp xuống, hai tay chống đỡ lên thành bồn tắm, động tác gấp gáp quá mức không cẩn thận mở vòi hoa sen ra, làm cho căn phòng nhỏ ám muội, ấm áp tràn ngập hơi nước, mái tóc dài rối tung của cô gái sau khi ướt nước càng thêm đẹp, người đàn ông không khống chế nhanh chóng vươn lưỡi liếʍ đi những giọt nước kia, cuối cùng như là dã thú chụp mồi cắn lên cái gáy tinh tế, yếu ớt của cô gái.

"A... "

Người đàn ông đột nhiên xen vào nơi sâu nhất khiến Tô Lê không thể chịu đựng nổi mà run rẩy toàn thân, ngón tay trắng muốt như ngọc muốn túm lấy thứ gì đó nhưng vì động tác mạnh mẽ của người đàn ông phía sau khiên cô chẳng nắm được thứ gì. Điều này làm cho cô cảm thấy rất bất lực, dường như bị bắt nạt quá thảm, vẻ mặt cô càng ngày càng điềm đạm đáng yêu.

Thế nhưng người duy nhất được thấy cảnh này chẳng có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, trái lại anh còn thô bạo nắm cằm cô lại trao nhau một nụ hôn sâu, nụ hôn khiến cô suýt chút nữa nghẹt thở chắng khác nào một cuộc cướp đoạt đơn phương.

Thời gian càng lâu, nước trong bồn tắm lớn càng nhiều, nước nhanh chóng dâng lên đến eo hai người, dòng nước ấm áp bị động tác mạnh mẽ của người đàn ông bắn lên tung toé, kết hợp với tiếng cơ thể va chạm tạo nên một bản nhạc vô cùng da^ʍ mỹ, làm trái tim Tô Lê nóng lên, cũng làm cô cảm thấy có chút xấu hổ khó mà nhịn được.

Đương nhiên, thứ làm cho cô cảm thấy xấu hổ hơn nữa là lúc côn ŧᏂịŧ xen vào còn mang theo cả nước vào trong.

"Tần, Tần Kiêu..."

Nước trong cơ thể ngày một nhiều, Tô Lê khổ sở giật giật cơ thể, không ngờ lại rước đến trói buộc càng thêm vững chắc của người đàn ông. Hết cách, cô chỉ có thể lên tiếng gọi anh, nhưng giọng nói nhiễm phải tìиɧ ɖu͙©, âm thanh phát ra vừa yêu kiều vừa mềm mại, khiến cô gái nhỏ càng thêm xấu hổ.

"Sao thế?"

Lỗ tai cô bị cắn, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên.

Vừa nói, Tần Kiêu vừa vươn tay ôm lấy eo cô, nơi đó vừa mềm mại vừa tinh tế, anh chỉ cần mở hai bàn tay ra là có thể ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn đó. Chỉnh vì nhỏ nhắn như thế nên nó làm luôn làm anh cảm thấy chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể bẻ gãy nó. Thế nhưng cũng chính cảm giác ấy lại dấy lên trong anh ham muốn phá hoại, anh không nhịn nổi nữa càng dùng sức siết chặt vòng eo ấy, cánh tay vờn quanh eo nhỏ tựa như muốn ấn cô vào trong cơ thể mình vậy.

"Nước... Có, có nước... A... Đi vào..." Tô Lê vừa thờ gấp vừa nói, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau mình, đôi mắt ngập nước làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ, điều này khiến cho cô nhìn có vẻ mê man, cũng khiến nhìn như rất dễ bị bắt nạt.

"Đi vào đâu cơ?"

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi bên khoé mắt cô, động tác ấy vô cùng dịu dàng, nhưng nửa người dưới càng ngày càng điên cuồng, sự chênh lệch rõ ràng khiến người ta càng ngày càng không thể chịu đựng được.

Đây rõ ràng là biết rõ rồi mà còn cố hỏi! Nhưng Tô Lê cũng hết cách rồi, cơ thể cô không thể động đậy, người đàn ông này còn tỏ rõ thái độ nếu cô không chịu mở miệng anh sẽ không làm gì hết, nghĩ vậy cô khẽ cắn môi, khẽ phun ra vài chữ.

"Tiểu, tiểu huyệt..."

Tần Kiêu vẫn không có động tác tiếp theo, đã vậy anh còn cố ý dùng sức va chạm với cơ thể cô vài cái, nước trong cơ thể cô cũng lay động theo sự va chạm của anh, dường như Tô Lê cũng nghe được tiếng nước lay động kia.

"Lẽ nào không thoải mái sao?"

Đúng là, là có chút... Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thoải mái... chẳng qua là quá xấu hổ...

Tô Lê khịt khịt mũi, giọng nói mang theo tia nức nở như lên án: "Tần Kiêu, anh xấu lắm!"

"Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi!"

"Hu hu... "

...

Tần Kiêu, Tần Kiêu anh còn có thể làm thế nào nữa cơ chứ?

"A... "

Cơ thể cô đột nhiên bị nhấc lên, tứ chi theo bản năng cuốn lấy người đàn ông, ngay sau đó cơ thể cô được đặt lên trên mặt tường lạnh lẽo.

"Cục cưng à, anh làm vậy là vì quá yêu em."

Nói bậy, cô mới không thèm tin anh, sau này... sau này anh sẽ nói yêu người khác cho xem!

Tô Lê lại khịt khịt mũi, nước mắt rớt xuống từng giọt trên cánh tay người đàn ông, từng giọt nóng bỏng.

Khóc thật sự và khóc khi làm chuyện đó không giống nhau, hiển nhiên lúc này người đàn ông nhìn ra được cô đang khóc thật chứ không phải khóc vì làm. Thấy cô như vậy anh hốt hoảng, chẳng thể nghĩ đến thứ gì khác, cẩn thận từng li từng tí một hôn lên môi cô, dỗ dành: "Sao em lại khóc?"

Anh càng ăn nói khép nép, càng muốn dỗ dành cô, cô càng cảm thấy yếu ớt, càng muốn khóc.

"Nước, làm tôi khó chịu quá, tại anh cả đấy!"

"Vậy anh giúp em lấy nó ra nhé?"

Côn ŧᏂịŧ lui ra khỏi huyệt nhỏ, thay vào đó là ngón tay anh, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động dẫn nước trong lỗ nhỏ ra ngoài. Quá dịu dàng và thoải mái khiến cơ thể Tô Lê run lên, một tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé tràn ra khỏi miệng cô.

Cô lén nhìn người đàn ông một cái, như con thỏ nhỏ đã không cảm thấy nguy hiểm nữa bèn đánh bạo nhô nửa người ra khỏi hang.

"Đầu gối đau quá, hu hu hu..."

"Vậy anh hôn nó nhé?"

Nụ hôn ấm áp rơi trên đầu gối cô, lần này đầu gối đã không cảm thấy đau đớn nữa, trái lại còn thấy có chút ngứa ngáy khoan khoái.

...

Cô nói cái gì thì người đàn ông làm cái đó, tận tâm tận lực lấy lòng cô, đến khi cơ thể được lấy lòng thoải mái nên quên khóc, nhưng được người đàn ông nuôi cho lá gan to hơn người khác thế nên cô vẫn có chút không cam lòng, mở miệng đưa ra chút yêu cầu càng thêm quá đáng.

"Anh lui ra đi, tôi không muốn làm nữa."

Thật ra làʍ t̠ìиɦ với anh rất thoải mái, ngoại trừ có lúc anh quá hung hăng bá đạo ra, những thứ còn lại đều tốt cả, nhưng cô không thích anh bắt nạt mình, thậm chí có lúc cái bắt nạt ấy còn hơi quá đáng.

Tần Kiêu nhíu mày hỏi lại: "Không làm nữa sao?"

Đột nhiên Tô Lê cảm thấy hơi sợ, nhưng cô nhanh chóng ném sự sợ hãi ấy ra sau đầu, ưỡn ngực nhỏ nói: "Đúng thế, không làm nữa."

Đầu lưỡi anh dán lên quai hàm, Tần Kiêu nâng mặt cô lên hôn một cái thật sâu, sau đó mới buông cô ra để thở, nói: "Anh khiến em không thoải mái sao?"

Tô Lê bị hôn đến mức mơ mơ màng màng mơ hồ phát ra một âm tiết phủ nhận lời anh vừa nói.

"Vậy là em không thích làm anh tôi à?"

Cũng không phải thế.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta tiếp tục đi."

Tô Lê suýt chút nữa đã gật đầu, cô còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông đột nhiên xông vào cơ thể ngắt lời, sau đó cô chẳng thể nói không làm nữa.

Thật ra bản thân cô cũng muốn làm lắm chứ, chẳng qua vừa rồi có chút khác thường nên mới thế.

Sau một hồi cắm rút vừa nhanh vừa sâu, Tần Kiêu ôm chặt lấy cô thủ thỉ: "Cục cưng à, còn chưa kết thúc thì không thể dừng lại, biết không?"

Tô Lê nước mắt lưng tròng lên án: "Anh lại bắt nạt tôi."

Tần Kiêu cười “xì” một tiếng, nói: "Vậy được, chúng ta dừng lại."

Sau đó anh thật sự dừng lại.

Hành động bất ngờ của anh khiến đôi mắt long lanh nước của cô trợn tròn lên. Tô Lê dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, tựa như làm thế có thể ép sự khó chịu không ngừng dâng lên trong mình xuống, cô cố gắng khống chế bản thân không làm phiền người đàn ông phía trên, nói: "Tôi, tôi..."

Cô còn chưa kip nói xong, người đàn ông phía trên đã thả cô ra, vô cùng tự nhiên đi tắm rửa, mất đi ôm ấp ấm áp lần này khiến Tô Lê càng thêm khó chịu, hoa huyệt liên tục phun ra nuốt vào cũng không che giấu được sự hư không sôi trào mãnh liệt trong đó.

Hàm răng cắn chặt môi hồng đến trắng xám, cô vươn tay nắm lấy cánh tay người đàn ông kia.

Tần Kiêu không nói gì, chỉ hờ hững nhìn cô một cái.

Tô Lê cũng không biết tại sao, rõ ràng người quyết định muốn rời xa Tần Kiêu là cô, nhưng cuối cùng chính cô lại là người lặp đi lặp lại những chuyện thân mật với anh, bây giờ chỉ cần anh hơi hơi lạnh nhạt với cô một chút thôi cô đã không thể chịu đựng được.

Chóp mũi chua xót, cô lại khóc.

Cô thật vô dụng, hơn nữa còn lập dị, Tô Lê nghĩ.

Tần Kiêu cảm thấy rất bất đắc dĩ, cho dù anh có thông minh đến đâu cũng không đoán ra được tâm tư của người con gái trước mắt, nói thay đổi là thay đổi ngay được.

Anh ôm lấy Tô Lê, hỏi cô: "Khóc cái gì? Khóc vì anh bắt nạt em à?"

Tô Lê khẽ lắc đầu một cái.

"Thế thì em khóc cái gì cơ chứ?"

Lý do kia có thế nào Tô Lê cũng không thể nói cho anh nghe được, cô nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Kiêu, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, cô không muốn xoắn xuýt tới lui thêm nữa. Bây giờ người đàn ông trước mắt này thích cô, người anh theo đuổi cũng là cô, nếu đã như vậy cô còn xoắn xuýt ba cái chuyện chưa xảy ra kia làm gì nhỉ? Hưởng thụ ngay và luôn không phải là điều trước giờ cô luôn hướng đến đó sao?

Nếu như, nếu như thật sự anh phải sẽ Lâm Manh Manh... Vậy thì cứ đợi đến khi anh yêu cô ấy thật rồi nói!

Bây giờ, cô chỉ muốn làm xong cuộc yêu còn dang dở này thôi!

Tô Lê xoa xoa nước mắt, liếʍ liếʍ môi nói: "Tần Kiêu, chúng ta tiếp tục làm đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »