Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mang "Quả Cầu" Chạy

Chương 10 (H): Chân giao play + khẩu giao play

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chúng ta về nhà đi."

"Hả?"

Tô Lê còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người đàn ông kéo lên, sau đó phóng thẳng một đường, mãi cho đến tận bị anh nhấn vào trong xe mới rảnh rỗi nói một câu.

"Anh đang làm gì thế?"

"Tôi nói rồi mà, về nhà."

"Này, tuỳ hứng như vậy có tốt không? Chúng ta còn đang trong giờ làm việc đấy."

"Ở công ty cũng chỉ có thể chơi game gϊếŧ thời gian, còn không bằng về nhà làm chút gì đó dỗ dành em."

"Dỗ tôi?"

"Chẳng phải tâm trạng em không tốt sao?"

Lúc nói câu này, Tần Kiêu quay đầu nhìn về phía Tô Lê, trong đôi mắt thâm thúy chứa chan tâm tình phức tạp, nặng nề. Không thể thấy rõ rốt cuộc vì sao ánh mắt phức tạp ấy lại rất hấp dẫn người khác, khiến cho Tô Lê suýt chút nữa chết chìm trong đó.

Tô Lê hạ mí mắt buông con ngươi xuống, theo bản năng sờ ngón út một chút, bởi vì gần đây quá bận nên phía trên vẫn trọc lóc không có thứ gì, giọng nói của cô có chút buồn buồn: "Chỉ là tâm trạng không tốt chút thôi, không cần phải..."

Gương mặt tuấn tú kia của Tần Kiêu nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô, nửa người anh đã nhích lại gần, một cánh tay còn bá đạo chống lên phía bên phải của cô, tuy giữa cơ thể hai người vẫn còn một chút khe hở, nhưng mùi hương thuộc về anh đã bao phủ và xâm chiếm lấy Tô Lê.

"Cần chứ, rất cần là đằng khác, bởi em là bạn gái của anh mà."

Cổ họng Tô Lê khô khốc, cô há miệng, nhưng không nói ra được một câu, nhiệt độ trên mặt cũng dần nóng hơn.

Người đàn ông càng dựa vào gần hơn, cái hôn như chuồn chuồn lướt rơi trên môi cô: "Thắt dây an toàn vào nào."

Đợi đến khi anh rời đi, xe nổ máy, chạy được một đoạn rồi, Tô Lê mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực mình.

Chết mất, đã qua một lúc rồi, tại sao tim cô vẫn đập nhanh như thế chứ!

...

"Ưm a…"

"Vô, đồ vô lại... Anh nói dỗ dành... Chính là dỗ dành như thế sao hả?"

Tô Lê vừa tránh Tần Kiêu muốn nhào đến hôn môi, vừa muốn đẩy bàn tay đang làm loạn của anh trong quần áo mình ra. Cô quá ngây thơ rồi, thế mà người đàn ông này nói gì cô cũng tin, cái gì mà dỗ cô cơ chứ, rõ ràng là anh muốn... đúng là tên lừa gạt mà!

Tần Kiêu dứt khoát dùng kiểu ôm công chúa bế cô lên: "Tâm trạng của em không tốt, vậy chúng ta nên làm chút chuyện khiến tâm trạng tốt lên thôi!"

Đột nhiên bị ôm lên khiến Tô Lê không có cảm giác an toàn, cô ôm chặt cổ người đàn ông, tức giận nói: "Không phải chúng ta, là anh, là một mình anh mới đúng!"

Tần Kiêu nhún vai thờ ơ đáp: "Không khác nhau là mấy."

Tô Lê nghe vậy càng tức, chẳng đợi cô lên tiếng phản bác đã bị đặt lên trên ghế sofa, sau đó cơ thể to lớn của người đàn ông sấn tới, lấy ưu thế tuyệt đối đè chặt lên người cô, rồi bản thân anh vô cùng gấp gáp mà hôn xuống.

"A..." Tô Lê gào lên một tiếng đau đớn, sự nóng vội của người đàn ông này làm cô đau, cô tức giận nện cho anh mấy cái để trả thù: “Đồ vô lại, anh làm đau tôi rồi! Gấp gáp như thế làm gì, sắc quỷ nhập vào người anh hả?"

Nhưng cũng không hẳn là sắc quỷ nhập vào người.

Tô Lê không biết lần làʍ t̠ìиɦ trước với cô cũng là lần đầu tiên của anh. Tần Kiêu có chút bệnh thích sạch sẽ, nếu như không phải là thứ bản thân thật sự yêu thích, anh tuyệt đối sẽ không tùy ý phát sinh quan hệ với người ta, vì vậy chờ đợi ròng rã nhiều năm như vậy, mãi đến tận khi Tô Lê xuất hiện anh mới động lòng.

Vốn cho là hai bên tình nguyện, ai biết vất vả lắm mới được khai trai lại phải đối mặt với cách trở như vậy, hiếm lắm anh mới vừa ý một người con gái thế mà người ta lại không muốn bên anh. Anh biết tiếp nhận điều này thế nào đây, thế nên mới sẽ nửa dỗ dành nửa lừa gạt đưa người ta đến bên mình trước, vốn còn cho là cuối cùng cũng sẽ có một ngày có thể đưa tay gạt mây thấy ánh trăng, ai biết nó lại là khởi đầu của một lần dằn vặt khác.

Ngoại hình và cách ăn nói của Tô Lê khiến người ta khó mà soi mói được, hơn nữa cô lại là người con gái anh thích, ngày ngày cứ lắc lư qua lại trước mặt anh như thế mà anh không làm gì được... đó không phải dằn vặt thì là gì? Chưa kể cô còn mặc trang phục công sở mỗi ngày!

Điều này làm cho một người đàn ông mới khai trai nhẫn thế nào được?

Nếu bên trong phòng làm việc của anh không có camera, chắc chắn anh sẽ chẳng làm chuyện thừa là đợi về nhà rồi mới làm.

Ấn người ta lại hôn lấy hôn để, hôn đến mức môi cô vừa đỏ vừa sưng, hai mắt hồng hồng, Tần Kiêu mới chịu dừng lại thở hổn hển nói: "Bảo bối, anh khó chịu quá."

Tô Lê nghe ra chút đáng thương trong đó, hơn một nửa cúc trên áo sơ mi đã bị cởi bỏ, cô cắn cắn môi không biết nói cái gì, khô khốc "Ồ" một tiếng.

"Bảo bối, đừng từ chối anh, được không?" Tần Kiêu nói như van nài, đợi một lúc không nghe thấy câu từ chối, anh mừng như điên vội vã kéo váy cô xuống, qυầи ɭóŧ bị kéo tới đầu gối, treo lơ lửng ở đó. Sau một hồi sột soạt, côn ŧᏂịŧ nóng rẫy chen vào giữa hay chân cô, Tần Kiêu hôn lên má cô: “Đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ không làm em đau."

Nói xong, côn ŧᏂịŧ lập tức dán vào huyệt thịt mềm mại nhanh chóng ma sát, mỗi lần chạm đến đều vô cùng mãnh liệt tựa như giây tiếp theo thôi sẽ phá cửa hung ác xông vào.

Tô Lê bị anh làm cho đến mức sắp điên luôn rồi, từ phía ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang nằm trên sofa, quần áo trên người lộn xộn, nhưng ai ngờ được nơi phía dưới của hai người họ lại đang dán sát vào nhau. Ban ngày ban mặt chịu kí©h thí©ɧ điên cuồng như vậy khiến lòng người ngứa ngáy, khó kìm lòng nổi, trong lòng vui vẻ cũng thúc đẩy thân thể thêm mẫn cảm, phía dưới của Tô Lê nhanh chóng ướŧ áŧ, làm cho động tác của người đàn ông càng thêm trơn tru.

"Bảo bối, kẹp chân chặt chút."

Tô Lê lên tiếng, giọng nói run rẩy như muốn khóc: "Tôi, tôi không có sức..."

Tần Kiêu thấp giọng khẽ cười một tiếng, Tô Lê bị tiếng cười của anh kí©h thí©ɧ đến mức phun ra thêm một đợt dâʍ ŧᏂủy̠, xấu hổ dúi đầu vào cổ anh không dám nhìn anh thêm nữa. Tần Kiêu thuận thế nói bên tai cô vài câu nghe càng thêm dâʍ ɭσạи, sau đó còn cắn vào vành tai cô, hai tay ôm bắp đùi cô giúp cô di chuyển nhanh hơn phối hợp với tốc độ va chạm tăng nhanh của phần eo anh.

"Tô Lê, bảo bối… Ưm… Bảo bối của anh..."

Thoải mái đến mức tận cùng, người đàn ông không thể nhẫn nại thêm nữa, anh rút côn ŧᏂịŧ ra, nhanh tay tuốt thêm mấy lần, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn lên trên váy đen của Tô Lê, thậm chí còn có một chút bắn lên trên cái bụng trắng như tuyết lộ ra trong không khí của cô. Hình ảnh da^ʍ mỹ này khiến người đàn ông vừa bắn xong lại bị kí©h thí©ɧ thêm một phen nữa.

Kết thúc rồi…

Tô Lê nằm trên sofa thở hổn hển nghĩ, tuy rằng không dùng đao thật súng thật để làm, nhưng những động tác nâng lên hạ xuống mãnh liệt vừa rồi cũng kí©h thí©ɧ chẳng kèm làm thật là mấy, rõ ràng là hai người mới làm chưa được bao lâu thế mà trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Dùng tay đẩy người đàn ông một cái, giọng nói của Tô Lê vang lên có chút ngọt ngào làm nũng mà bản thân cô nhận không ra: "Tôi muốn đi tắm."

Tần Kiêu nói: "Được."

Sau đó, sau đó anh ôm Tô Lê lên.

Tô Lê giật mình nói: "Anh làm gì thế?"

Tần Kiêu nói: "Đi tắm."

Anh ôm cô vào trong phòng tắm, thả cô xuống trước sau đó đi về phía bồn tắm xả nước nóng, tiếp đó lại quay về cởϊ qυầи áo giúp cô, bận chân bận tay nhưng lại bá đạo không cho Tô Lê nhúng tay.

Tô Lê nhìn người đàn ông nửa ngồi nửa quỳ cởi váy cho mình, mọi cử động của anh dịu dàng đến mức khó mà tin nổi. Cô mím mím môi: "Lẽ nào anh rất thích chơi búp bê Barbie?"

Tần Kiêu cười cười bảo: "Anh cũng muốn thế, muốn biến em thành một em bé mang theo bên người cho tiện chăm sóc." Anh nhẹ nhàng nâng mí mắt, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng tắm ánh mắt anh càng thêm dịu dàng: “Để anh chăm sóc em một chút thôi, được không?"

Trái tim Tô Lê như bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái.

Sau khi cởi sạch quần áo, Tô Lê được ôm lên, đặt vào bồn tắm chứa đầy nước ấm. Lúc này cô tĩnh lặng, ngoan ngoãn như một con búp bê tinh xảo. Hình ảnh như vậy làm cho trái tim người đàn ông cũng muốn tan chảy. Tần Kiêu nhanh chóng cởϊ qυầи áo cho mình, chút dịu dàng vừa rồi nhanh chóng biến mất, chỉ còn dư lại sự vội vàng, thô lỗ, chỉ tốn chừng hai ba phút anh đã tự làm bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi chen vào bồn tắm lớn với Tô Lê.

Bông tắm mang theo bọt nhẹ nhàng lau chùi trên tấm lưng trắng như tuyết. Thân thể Tô Lê run lên, cô ôm chân mình vùi đầu vào giữa hai gối, cố gắng che đi khuôn mặt đã hồng thấu của mình, không hề biết chính cơ thể ửng hồng đã bán đứng bản thân mình từ sớm.

Cô hơi thẹn thùng, nhưng không phải loại thẹn thùng giữa nam nữ kia, mà chỉ đơn giản là ngại nên mới thẹn.

Tô Lê mất mẹ từ nhỏ, tuy rằng có một người ba vô cùng thương yêu, nhưng bởi vì sự khác biệt giữa nam và nữ nên đến tuổi đi học Tô Lê đã phải tự mình tắm rửa thay quần áo, sự chăm sóc tỉ mỉ thế này chỉ có khi cô còn rất nhỏ.

Hơn nữa, đối tượng chăm sóc cho cô cũng không giống nhau, giữa một người đàn ông cô có hào cảm và bảo mẫu vẫn có rất nhiều sự khác biệt.

...

Nhìn bàn tay đang làm loạn ở trên ngực mình, Tô Lê lại phải cảm thán thêm lần nữa, đúng là không giống chút nào.

Tô Lê bất đắc dĩ nói: "Anh, không phải anh vừa mới..."

Cô ngây thơ thế nên còn chưa biết một người đàn ông tuổi trẻ mà bị cấm dục quá lâu sẽ có tinh lực tốt đến nhường nào, cô còn tưởng rằng một lần là coi như xong.

Tần Kiêu hôn nhẹ lên bả vai cô, sâu sa nói một câu: "Bảo bối, thời gian còn dài lắm..."

Nói xong anh lập tức nhấc bổng cô lên, để cô dựa lưng vào thành lạnh lẽo của bồn tắm chật hẹp, tiếp theo tách hai chân cô ra thật rộng, làm lộ ra hoa huyệt sau khi bị nước gột rửa càng thêm mê hoặc, gọi người đến hái.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào hoa huyệt, hai mắt long lanh hấp háy, khiến cho người ta nhìn không thấu.

Tô Lê bị anh nhìn đến mức căng thẳng, hoa huyệt khẽ co rút, một giọt nước óng ánh trượt ra khỏi miệng huyệt, “tách” một tiếng rơi vào trong nước.

Ánh mắt của người đàn ông càng thêm đáng sợ. Lúc này Tô Lê cũng đã nhận ra được nguy hiểm, nhưng muốn chạy trốn đã không kịp nữa. Người đàn ông nhanh chóng vươn tay nắm lấy một chân cô, bờ môi nóng bỏng kề sát lên trên mu bàn chân cô, sau đó duỗi cái lưỡi ẩm ướt ra ra, liếʍ từng chút một lên trên...

"A a... "

"Tần, Tần Kiêu, đừng..."

Ngón tay tái xanh siết chặt vai người đàn ông, xương ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, chút sức mạnh yếu ớt ấy không biết là muốn đẩy anh ra hay là đòi hỏi anh làm nhiều hơn nữa.

Sau khi hôn mấy cái coi như đánh dấu bên trong bắp đùi, người đàn ông cũng tới được cái đích mà mình muốn, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi ấm nóng, thưởng thức hoa huyệt đang co rút kịch liệt vì trò đùa dai của mình, sau đó anh theo ý mình nhẹ nhàng liếʍ lên hoa huyệt phấn nộn, ướt nước đang run rẩy kia vài cái.

"Ưʍ..."

Móng tay tròn trịa lập tức ấn sâu vào bắp thịt rắn chắc trong tay, Tô Lê yêu kiều rên lên một tiếng, đại não vừa còn ầm ĩ trở nên trống rỗng, bị người đàn ông tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, cô phun thẳng lên mặt anh.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh vuốt mặt cô cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, con ngươi đẹp đẽ thấm chút hơi nước khiến người thương yêu, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi..."

Thế nhưng Tần Kiêu lại nhíu mày, dưới ánh mắt xấu hổ của cô anh còn đem thứ nước cô vừa phun ra dính trên tay mình vào trong miệng liếʍ một cái, nói: "Tiếc quá."

Anh tiếc cái gì đã quá rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho Tô Lê càng thêm xấu hổ.

"Anh, anh..." Cô còn chưa nói xong, người đàn ông lại cúi đầu xuống muốn thưởng thức nhiều hơn. Tô Lê sợ hết hồn, vội vàng ngăn anh lại: “Đừng, đừng... bẩn..."

Dùng miệng cái gì chứ, xấu hổ quá đi mất...

Thế nhưng người đàn ông lại như không thấy thế, anh tiếp tục cúi đầu tiến đến gần hơn, hơi thở phả lên da thịt non mềm: "Vừa thơm vừa đẹp như thế, bẩn chỗ nào mà bẩn?"
« Chương TrướcChương Tiếp »