Đêm tối như mực, không có một chút ánh sáng, chỉ là có gió lạnh ở khắp nơi.
Cổ họng Trịnh Hương Lan cuộn lên, ôm con chặt thêm một chút, vẫn không ngăn được cả người run rẩy.
Muội tử nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Trịnh Hương Lan không phải tiểu cô nương ngây thơ, nàng từng trải qua cuộc sống khắc nghiệt hung ác, biết nếu như đêm nay không phải muội tử tỉnh ngủ, thành công gϊếŧ ngược lại, sợ rằng lúc này nàng và Cẩu Đản đã đến điện Diêm La rồi.
Trương Túc bỏ cây chủy thủ vào không gian của hệ thống, dựa vào hình ảnh trong đầu, dẫn Trịnh Hương Lan đi tới gần chỗ dân chạy nạn khác.
Trịnh Hương Lan không dám thở mạnh, vô cùng thuận theo, không biết đi bao lâu, bên tai nàng lại vang lên giọng nói quen thuộc: “Không sao đâu, ngủ đi.”
Trịnh Hương Lan giống như nghe được tiếng trời, trong lòng an tâm. Nàng dựa vào tấm lưng gầy còm của muội tử, rất nhanh đã vào mộng đẹp.
Nhưng Trương Túc không ngủ được, tim đập rất nhanh, từng nhịp đánh thẳng vào l*иg ngực, nàng giơ tay lên vuốt ngực, ngón tay dường như cũng bị rung động.
Một lúc lâu sau, nàng thở ra một hơi thật dài.
Sống sót, thật sự quá khó khăn.
Trương Túc nhắm mắt lại, bước vào giấc ngủ không sâu.
Nửa đêm sau bình an vô sự, bóng đêm biến mất, mặt trời dần lên ở cuối chân trời.
“Á---”
Tiếng hét kinh hoàng thảm thiết, vang vọng khắp đất trời.
Trương Túc gần như mở mắt trong phút chốc, ánh mắt trấn tĩnh.
“Chết người rồi, chết người rồi.”
Sau đó một giọng nam tục tằng cắt ngang: “Chết thì chết, thời này người chết thì hiếm lạ gì.”
Lời này như cảnh tỉnh, người chết rất bình thường, có gì mà ngạc nhiên.
Đoàn người dần dần bình tĩnh lại.
Trịnh Hương Lan nhìn chằm chằm vào hai thi thế cách đó không xa, hàm răng run lên, cũng không phải sợ, mà là hận.
Tối hôm qua mẫu tử nàng và muội tử suýt chút nữa đã mất mạng dưới tay hai nam nhân kia, nàng thấy đá nhọn trong bàn tay đang mở của đối phương.
Trịnh Hương Lan cúi đầu cà cà trán với nhi tử, tâm trạng dần bình phục lại. Lúc này nhìn lại vị trí của mình, thật ra cách chỗ nghỉ nửa đêm trước không quá xa.
Chỉ khoảng chừng hai mươi bước chân, tối hôm qua nàng lại đi lâu như vậy.
Trịnh Hương Lan lắc đầu, thầm mắng mình nhát gan.
Trương Túc đi dạo chung quanh một vòng, không có ai chú ý đến nàng, vì vậy lặng lẽ vòng ra sau sườn dốc cao khoảng nửa người, đây là một góc chết.
Trương Túc: “Ta muốn mua ba cân rau dại.”
Hệ thống: “3 điểm công đức.”
Trương Túc: “Mua.”
Trương Túc ôm mớ rau dại vào ngực, một hơi vung rau dại ra ngoài, giữ lại mấy cây, tạo dấu vết như đám người bên cạnh ném đi.
Nàng giống như trộm trở lại bên cạnh Trịnh Hương Lan, nặng nề thở dốc.
Trịnh Hương Lan khó hiểu: “Muội tử, sao thế?”
Trương Túc không nói gì, ánh mắt đang quét về hướng toán dân chạy nạn.
Không lâu sau, bên kia vang lên tiếng hoan hô: “Ta tìm được rau dại.” Quá kích động, không kiềm chế được.
Toán dân chạy nạn vốn đang trầm lặng bỗng chốc giống như tiêm máu gà, tuôn về phía có rau dại.
Trịnh Hương Lan ôm con cũng muốn chạy đi, bị Trương Túc giữ lại, nàng nóng nảy nói: “Muội tử mau buông ta ra, ta phải đi tìm rau dại.”
Trương Túc nhỏ giọng nói: “Nhiều người như vậy, ngươi ôm con chạy vào, là đi chịu chết à?”
Trịnh Hương Lan nhìn về hướng rau dại, lại quay đầu nhìn Trương Túc, nói năng lộn xộn: “Nhưng mà, nhưng mà đó là thức ăn.”
Trương Túc không buông tay: “Ta lượm được một ít, đủ chúng ta ăn hôm nay, ngươi đừng đi.”
Trịnh Hương Lan: “Hả?”
Trương Túc lấy một cây rau dại từ trong ngực ra, màu xanh biếc hấp dẫn ánh mắt của Trịnh Hương Lan.
Trương Túc: “Chúng ta vừa đi vừa ăn.”
Trịnh Hương Lan ngây người nói: “... Được.”
Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, muội tử thật là giỏi, bản lĩnh tìm thức ăn đúng là tuyệt vời.
Màn thầu lúc trước có thể là người khác cho muội tử, nhưng quả dại và rau dại là do muội tử tìm được. Nàng đi theo muội tử, thật sự là đi đúng rồi.
Hai người đi song song, Trịnh Hương Lan ăn thân rau, phần lá non nhất đút cho con ăn.
Trương Túc mặt không cảm xúc ăn rau dại có vị chát, trong lòng nôn mửa.
Rau dại phải xào ăn mới ngon.
Hoặc là nấu cháo rau dại, thêm chút thịt bằm, nấu xong rất thơm.
Ôi, mặt trời nhô lên, lại phải bị phơi thành xác khô.
Buổi trưa, Trương Túc và Trịnh Hương Lan đều không chịu nổi, hai người tìm được một nơi râm mát nghỉ tạm. Nhưng chỗ râm này chỉ có công hiệu trong chốc lát, theo sự di chuyển của mặt trời, rất nhanh cũng sẽ chiếu đến họ.
Cẩu Đản mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng chỉ mở đến một nữa, giống như là chưa tỉnh ngủ.
Trịnh Hương Lan đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt nhi tử, Trương Túc nói: “Ta đi xung quanh tìm thức ăn nhé?”
Trịnh Hương Lan: “Muội tử, ta đi chung với ngươi.”
Sao có thể chuyện gì cũng để cho muội tử làn, da mặt nàng không dày như vậy.
Trương Túc nghĩ thầm, vậy thì không được, có người đi cùng sao nàng mua đồ ở cửa hàng của hệ thống chứ.
“Không cần, ngươi mang đứa bé theo, không tiện.” Từ ngữ của Trương Túc không xem là khách khí, nhưng lại rất có tác dụng.
Trịnh Hương Lan nghe vậy, quả nhiên không nói gì thêm.
Trương Túc đội mặt trời đi vào trong rừng, nàng uống nước xong, lại ăn màn thầu, sau đó mới mang theo nước và rau dại trở lại.
Nàng và Trịnh Hương Lan trên đường giúp đỡ lẫn nhau, nàng đối với mẫu tử Trịnh Hương Lan là giúp đỡ về mặt vật chất, mẫu tử Trịnh Hương Lan giúp nàng về mặt tinh thần.
Mấy ngày nay, tinh thần của Trương Túc không còn căng chặt nữa.
Các nàng đi không biết bao nhiêu ngày đêm, có lẽ hơn mười ngày, có lẽ là mấy chục ngày, cảnh tượng trước mắt bọn họ cuối cùng cũng thay đổi, không phải là vùng đất khô nứt không nhìn thấy điểm cuối, mà là tường thành cũ nát cùng với cờ xí tung bay.
Cách cửa thành, nhìn từ xa, thậm chí Trương Túc có thể thấy người bán hàng rong và khách lui tới trong thành. Thật ra những người đó không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng ít ra còn có cái ăn, có chỗ ở.
Trịnh Hương Lan không giấu được hâm mộ trong mắt: “Nếu chúng ta có thể vào thành thì tốt rồi.”
Nhưng đây là chuyện không thể nào, quan viên giữ thành sẽ không cho dân chạy nạn vào thành.
Bọn Trương Túc cảm khái một lúc, đột nhiên cửa thành vọt ra một đội quan binh, trong tay còn cầm chướng ngại vật, đứng ngang trước cửa thành, cây gỗ tướt nhọn đầu nhắm về phía dân chạy nạn.
Có nữ nhân và trẻ con choai choai quỳ gối bên ngoài chướng ngại vật, dập dầu bịch bịch với quan binh: “Quan gia, cho chúng ta vào đi, cầu xin các ngươi, cho chúng ta một đường sống đi.”
“Quan gia, quan gia, nếu không vào thành, chúng ta sẽ chết.”
“Quan gia, ngươi khai ân đi mà.”
Tiếng than khóc khắp cửa thành, nhưng quan binh lạnh lùng vô tình, có quan binh bị tiếng khóc làm cho mất kiên nhẫn, cầm lấy bội đao, giơ tay chém xuống, tiếng khóc của một lão bà đột nhiên im bặt, ngã phịch trên đất, vẻ mặt dừng lại ở khoảnh khắc kinh ngạc sợ hãi sau cùng kia.
Người bên cạnh bà lão lại càng hoảng sợ, khóc la loạn thành một đoàn, giống như một đàn kiến bị tấn công chạy tới chạy lui, không có mục đích. Dáng vẻ buồn cười lại chật vật.
Bên trong chướng ngại vật, đám quan binh nhìn màn trước mắt cười ha ha.
“Ăn mày thối, cút xa ra một chút, gần cửa thành chút nữa, ông đây gϊếŧ ngươi ném cho chó hoang ăn.”
Dân chạy nạn run rẩy không dám nói lời nào, nhưng dời ra xa cửa thành rất nhiều.
Trương Túc cúi đầu, cắn chặt răng mới không để có bản thân xúc động làm ra chuyện mất khống chế.
Trịnh Hương Lan cho là nàng sợ, một tay ôm con, một tay nắm tay nàng: “Muội tử đừng sợ, chúng ta đi xa một chút, chúng ta không đợi ở đây.”
“Muội tử, không sao đâu, chúng ta đi khỏi đây.”
“Không sao đâu, không sao đâu...”
Nàng vẫn luôn lặp lại ba chữ “không sao đâu”, không biết là đang an ủi Trương Túc, hay là đang thuyết phục bản thân.
Chính nàng không nhận ra, bàn tay nàng nắm Trương Túc đang vô cùng run rẩy.
Với những gì trải qua trong quá khứ, với quan binh nàng có nỗi sợ tận trong xương tủy. Loại sợ hãi này, thậm chí còn hơn cả sợ bọn đạo tặc.
Có lẽ vì đạo tặc dù có đáng giận, gϊếŧ người như mà, nhưng một đao rơi xuống, người chết liền chết, tốt xấu gì cũng thống khoái. Nhưng bọn quan binh không giống vậy, bọn chúng dùng đao cùn từ từ giày vò, mãi đến khi người dân nhận hết mọi tra tấn dưới tay chúng, hao hết giọt huyết lệ cuối cùng, mới có thể tắt thở.
Trịnh Hương Lan nhắm mắt lại, trong đầu không khống chế được hiện ra hình ảnh lúc nàng và trượng phu còn ở trong thôn, quan sai lâu lâu đến thu thuế, cơn ác mộng đó mãi không thấy điểm cuối.
Hai nữ nhân bọn họ mang theo một đứa bé rúc vào toán dân chạy nạn bên cạnh, người chung quanh nhấc mí mắt lên một cái, rồi thu lại ánh mắt rất nhanh.
Trong thời buổi này, nữ nhân và trẻ con đều bị chết nhanh nhất.
Trương Túc cứ như vậy mà cố gắng chống cự, nàng định tối nghĩ cách vào thành, tình hình bên ngoài càng ngày càng tồi tệ.
Hạn hán đã mấy năm, hạn lâu tất có châu chấu, nhưng nàng đã hỏi phụ nhân, từ lúc hạn hán đến nay vẫn chưa xảy ra nạn châu chấu.
Trương Túc cũng sẽ không lạc quan cho rằng nạn châu chấu sẽ không xuất hiện, ngược lại trong lòng càng thêm lo lắng. Đến nay chưa có nạn châu chấu, một khi bạo phát sẽ kinh khủng hơn nhiều.
Nàng lấy rễ cỏ cung ngực ra ăn, đây là thức ăn thường thấy nhất cũng không đáng chú ý nhất trong dân chạy nạn, nhưng mà Trương Túc vừa mới ăn hai cái, thì có người vây tới, là hai nam nhân gầy yếu.
“Lấy đồ ăn ra, nếu không gϊếŧ ngươi.” Vì lâu rồi không ăn không uống, giọng đối phương rất khàn. Một người khác gấp không chờ nổi đi tới tóm cổ Trương Túc .
Trịnh Hương Lan một tay ôm con, một tay khác dang ra cản lại, Trương Túc cầm rễ cỏ trong tay bỏ hết vào miệng, sau đó chợt nhảy lên, cho mỗi người một đấm, nàng quơ đá nhọn, hung dữ rống lên.
Người xung quanh vốn nóng lòng muốn thì yên tĩnh lại, thậm chí còn cách xa bọn họ một chút.
Hai nam nhân kia vốn dĩ là nỏ mạnh hết đà, sau khi bị Trương Túc đấm một quyền, hồi lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Trương Túc lạnh lùng nhìn, nàng biết nếu như nàng không ra tay giúp đỡ, hai người kia sẽ chết.
Nhưng mà, tại sao nàng phải giúp.
Trương Túc: “999, ngươi xem, ban ngày ban mặt, ta sắp gϊếŧ người rồi.”
Hệ thống: “Túc chủ thân yêu của ta, ngươi phơi nắng hồ đồ rồi, sao ngươi lại gϊếŧ người, ngươi là vì dân trừ hại, xin cho phép ta tặng ngươi 15 điểm công đức.”
Trương Túc: “Tại sao lại là 15 điểm?”
Hệ thống: “Chờ sau khi bọn hắn tắt thở, hệ thống sẽ thêm 5 điểm công đức còn lại.”
Trương Túc không nói gì, nàng rơi vào trầm tư, hệ thống nhân tính hóa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nó cũng không phải đơn thầu lấy sống chết của người khác để quyết định điểm công đức.
Trương Túc rũ mặt xuống, nhai rễ cỏ trong miệng.
Lúc hoàng hôn, hai nam nhân kia đã chết, 5 điểm công đức còn lại của Trương Túc cũng vào sổ sách.
Những dân chạy nạn khác chỉ là ghét bỏ mà đá thi thể ra xa một chút.
Trương Túc không đếm xỉa tới, nàng và Trịnh Hương Lan tựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, mãi đến khi bóng đêm bao phủ vạn vật, nàng đứng dậy hoạt động tay chân, chuẩn bị mua hình ảnh năm mươi mét chung quanh nàng từ cửa hàng hệ thống, mà lúc này, nàng nghe được tiếng nói được cố gắng đè thấp.
“Những cẩu quan kia có ăn có uống, không thèm để ý đến sống chết của chúng ta, dù sao cũng là chết, chúng ta đồng tâm hiệp lực xông vào thành liều mạng với bọ chúng, chết cũng phải làm ma no.”
Cho dù cố gắng hạ thấp giọng xuống, cũng không giấu được âm thanh truyền trong không khí, khiến lòng bàn chân người ta phát lạnh.