- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam
- Chương 6: Đánh chết kẻ ác
Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam
Chương 6: Đánh chết kẻ ác
Vào lúc hoàng hôn, Trương Túc giấu sáu quả dại lớn như trứng bồ câu, quay lại nơi tụ tập dân chạy nạn.
Trước tiên nàng nhìn lướt qua chỗ râm, vị phụ phân kia vẫn còn ở đó.
Khi Trịnh Hương Lan nhìn thấy Trương Túc, nhếch miệng cười cười: “Muội tử, ngươi về rồi.”
Trương Túc: “Ừ.”
Trương Túc nhìn đứa bé trong lòng Trịnh Hương Lan: “Nó vẫn ngủ mãi sao?”
Trịnh Hương Lan sờ mặt nhi tử, dịu dàng nói: “Ừ, nhưng ngủ cũng tốt. Ngủ sẽ không chịu khổ.”
Trương Túc ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hương Lan, lấy ba quả dại trong ngực ra đưa tới: “Hôm nay ta tìm được, cho ngươi ăn.”
“Không không...” Không Trịnh Hương Lan muốn từ chối, trước đó nàng cũng đã nghĩ rồi, nàng và muội tử vốn không thân cũng chẳng quen, muội tử nguyện ý cho nàng một chén nước cùng với một cái màn thầu đã là ân tình to lớn, nàng tuyệt đối không thể muốn gì đó từ muội tử nữa, thế nhưng nàng nhìn trái cây đưa tới trước ngực, đỏ au, nhìn thật dụ người. Tiếng nói vọt ra tới mép càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu...
Nàng nhắm mắt lại, cắn răng quay đầu sang chỗ khác, nói lời trái với lương tâm: “Muội tử, ta thật sự không thể lấy nữa... Không thể lấy đồ của ngươi nữa.”
Nàng từ chối trái cây, cũng từ chối thay nhi tử, nàng không phải là mẫu thân tốt, nhưng nàng thật sự không thể thẹn với lương tâm được.
Nếu muội tử cao một chút, cường tráng một chút, có lẽ nàng cũng không áy náy đến vậy.
Trịnh Hương Lan ôm chặt nhi tử, dưới tâm tình khẩn trương, nàng không kiểm soát được lực đạo, ghì lấy nhi tử, đứa bé bị đau, khẽ mở mắt ra.
Trương Túc suy nghĩ một lát, bẻ trái cây ra, bỏ hạt, đút thịt quả tới miệng đứa bé.
Trịnh Hương Lan mở mắt, liền nhìn thấy nhi tử đang ăn thịt quả, thích đến mức nheo cả mắt lại.
Trước khi nàng mở miệng, Trương Túc đã nói: “Ta biết mình đang làm gì, cũng chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Cũng không phải trộm cắp chém gϊếŧ, đưa tới miệng sao còn không ăn.”
Lòng Trịnh Hương Lan run lên: “Muội tử!”
Trương Túc nhìn cái trán đứa bé: “Ngươi xem Cẩu Đản ăn rất vui vẻ.”
Đôi mắt khép một nửa hơi mở ra, thằng bé nhìn Trương Túc, ánh mắt ngơ ngác, dáng vẻ còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Trương Túc hỏi nói: “Ăn ngon không?”
Cẩu Đản lại nhìn chòng chọc nàng một lúc, mới nháy mắt một cái.
Trương Túc cười cười: “Ăn đi.”
Cẩu Đản cụp mắt xuống, tiếp tục ăn từng miếng thịt quả.
Trương Túc nhét hai quả còn lại vào ngực phụ nhân, sau đó lại lấy một quả trong ngực ra, cắn ăn răng rắc.
Trịnh Hương Lan thấy nàng vẫn còn, cuối cùng không từ chối nữa, cầm quả nho nhỏ cắn một cái, nàng ăn quý trọng vô cùng, ngay cả vỏ cũng nhai đi nhai lại. Trong miệng lập tức đầy vị chua lẫn với ngọt thanh.
Trịnh Hương Lan ăn một lúc mắt lại đỏ lên, bao nhiêu năm nay nàng chưa nếm qua vị ngọt, trong trí nhớ của nàng là lúc từ rất nhỏ được một khối đường mạch nha từ nương nàng, trải qua nhiều năm như vậy, cuộc sống cực khổ nhấn chìm nàng, nàng đã sắp quên đi ngọt là hương vị thế nào.
Trịnh Hương Lan hít hít mũi, bất tri bất giác đã ăn hết một quả dại. Còn lại một quả, nàng cất đi định để lại mai cho nhi tử ăn.
Cẩu Đản rất ngoan, tuy rằng không ăn nữa, cũng chỉ dựa vào lòng mẫu thân tiếp tục ngủ, không ầm ĩ không làm loạn, khiến Trương Túc kinh ngạc.
Trương Túc lại lấy một quả từ trong ngực ra, bỏ hạt, đút thịt quả tới miệng đứa bé. Đứa bé đang ngủ lập tức mở miệng ngậm thịt quả, sau đó không nhanh không chậm mở mắt ra.
Trương Túc lại lấy một quả từ trong ngực ra, bỏ hạt, đút thịt quả tới miệng đứa bé. Đứa bé đang ngủ lập tức mở miệng ngậm thịt quả, sau đó không nhanh không chậm mở mắt ra.
Trương Túc bị nó chọc cười, nàng cũng thật sự nở nụ cười với nó. Nhưng nàng đã quên dáng vẻ hiện tại của mình, tóc tai lộn xộn, mặt mũi bẩn thỉu, ngoại trừ đôi mắt vô cùng xinh đẹp sáng ngời, những thứ khác thật không ra làm sao.
Cẩu Đản ngơ ngác nhìn chằm chằm mắt nàng, quên cả nuốt thịt quả trong miệng, một hồi lâu nó mới chớp chớp mắt.
Trương Túc cho rằng đây là đáp lại, cũng lùi về ngồi xuống, kết quả mới lùi được một nửa, thấy đứa bé cười với nàng.
Nụ cười kia rất nhạt, mặt mày chỉ cong lên rất ít, vậy nên Trương Túc nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Trịnh Hương Lan vừa kinh ngạc vừa sợ: “Cẩu Đản, Cẩu Đản con có phải đã cười hay không?”
“Ôi Cẩu Đản của nương.”
Trương Túc im lặng thối lui, không quấy rầy khoảnh khắc ấm áp của mẫu tử người ta.
Nàng dựa vào vách đất, nhìn bầu trời trên đầu, mặt trời hạ xuống, một lát sau bầu trời tối hẳn.
Mà buổi tối, rất lạnh. Dù đây có là tối mùa hạ.
Trương Túc kiểm tra điểm công đức của mình, -91 điểm.
Lúc đầu quả dại tốn 1 điểm công đức, nhưng nàng lại cho phụ nhân và Cẩu Đản ăn, cho nên lại được 1 điểm công đức.
Nàng vuốt mặt, con đường trả nợ trắc trở mà lại còn dài, không phải do nàng lười biếng.
Trịnh Hương Lan nghe động tĩnh bên cạnh, ngẩng đầu: “Muội tử?”
Trương Túc: “Buổi tối lạnh, ở cùng những người khác sẽ tốt hơn.”
Trịnh Hương Lan nghĩ cũng đúng, ôm con đứng dậy, khập khiễng đi theo phía sau Trương Túc.
Các nàng trở về trong toán dân chạy nạn, không gây chú ý cho bất kỳ ai.
Xung quanh đen như mực, không ai đốt đuốc, trên thực tế là không ai đi tìm củi. Nhưng không phải tất cả dân chạy nạn đều lười, mà có người tìm được thì lập tức sẽ có người khác chiếm tiện nghi.
Loại chuyện này xảy ra mấy lần, dĩ nhiên không ai đi làm chuyện tốn công vô ích này.
Đối với chuyện này Trương Túc vừa tức vừa bất lực, điều này cũng làm nàng nhớ tới chuyện lúc trước có lòng tốt chia thức ăn cho dân chạy nạn, suýt chút nữa bị chém gϊếŧ.
Thật là vừa đáng thương, lại đáng trách.
Nàng co ro trong đám đông, Trịnh Hương Lan ở bên cạnh, hai người cùng có ý bảo vệ Cẩu Đản ở chính giữa.
Cứ như vậy màn trời chiếu đất nằm một đêm, ngày hôm sau khi mặt trời mọc, mọi người cảm nhận được không phải là hy vọng, mà là chết lặng.
Có người ngồi dưới đất chờ chết, có người bắt đầu lục tục rời đi.
Trương Túc hỏi Trịnh Hương Lan đi hay ở, Trịnh Hương Lan hỏi ngược lại nàng.
Trương Túc: “Ta phải đi. Ở đây không tìm được đường sống.”
Trịnh Hương Lan ôm con thật chặt: “Vậy ta cũng đi.” Cuối cùng theo một câu: “Muội tử, ta muốn đi theo ngươi, có được không?”
Lời từ chối đã tới bên mép, nhưng đối diện với ánh mắt cầu khẩn của Trịnh Hương Lan, cùng với đứa bé trong ngực nàng, Trương Túc dừng lại.
Vị phụ nhân này là người biết ơn, cũng có thể kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân.
So với một số người Trương Túc đã từng giúp trước đây, cầm đồ của nàng ăn, ngay cả câu cảm ơn cũng không có. So sánh như vậy, Trịnh Hương Lan thật sự tốt hơn nhiều.
Hay là, hay là thử tin tưởng vào nàng ấy.
Trương Túc yên lặng tìm lý do, hơn nữa nàng liếc mắt quan sát Trịnh Hương Lan lần hai, chân bị tật, còn mang theo đứa con một tuổi, gộp lại, uy hϊếp không lớn.
Nếu như Trịnh Hương Lan phản bội, nàng có thể thu phục.
Trương Túc uống đầu lưỡi, thay đổi lý do thoái thoát: “Trời nóng quá, bớt nói lại.”
Trịnh Hương Lan đã hiểu, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu, ta hiểu rồi.”
Nàng được như ý nguyện đi theo phía sau Trương Túc, hai người theo đám người chậm rãi di chuyển.
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, có người ngã xuống. Người bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn, còn có người trong mắt lập lòe ánh sáng khác thường.
Trương Túc tiến lên đỡ người dậy, đến gần xem, mới phát hiện đây là một nam nhân gầy yếu.
Nam nhân há miệng thở dốc, chắc là muốn nói cám ơn nàng, đáng tiếc đã lâu không uống nước, không nói ra tiếng được.
Trương Túc muốn cho hắn một ít nước, nhưng trước mắt nhiều người, nàng không dám.
Nếu như nàng cho, nàng sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cho nên Trương Túc thu tay lại, yên lặng trở về bên cạnh Trịnh Hương Lan.
Có ánh mắt không tốt rơi trên người nàng, Trương Túc lấy đá nhọn trong ngực ra, hung ác nhe răng.
Lập tức những ánh mắt ác ý đó đã không còn, nhưng Trương Túc cũng không vui mừng.
Lúc nàng mới xuyên qua, dân chạy nạn tốt xấu gì cũng có điểm mấu chốt, nhưng hiện tại...
Trương Túc không muốn nghĩ sâu thêm. Nàng dẫn theo mẫu tử phụ nhân đi về phía trước, thỉnh thoảng thấy có người suy sụp ngã xuống, nàng đều sẽ tiến lên đỡ dậy.
Vì nàng vẫn luôn di chuyển, cho nên ngoại trừ Trịnh Hương Lan đi theo nàng, không ai biết nàng làm những việc này.
Bây giờ ánh mắt Trịnh Hương Lan nhìn Trương Túc, hoàn toàn giống như là nhìn Bồ Tát sống vậy.
Trước đây nàng cho rằng muội tử muốn hại nàng, Bồ Tát sống như vậy sao lại hại người chứ. Nàng thật sự là quá không phải.
Hai người nghỉ ngơi ở phía sau một tảng đá, Trịnh Hương Lan lấy quả dại ra, gỡ một chút thịt quả cho nhi tử ngậm, quá nắng, đứa bé lại bắt đầu khóc đứt quãng.
Nhưng tiếng khóc rất khóc rất nhỏ, không chú ý sẽ không nghe được.
Trương Túc nhìn đất hoang không có điểm cuối cùng mọi người quần áo tả tơi, còn có những người nàng từng đỡ trên đường, từng gương mặt the lương lại già nua, trong lòng trở nên mờ mịt và dao động.
Hệ thống: “Túc chủ nhìn thử điểm công đức đi.”
Âm thanh máy móc lạnh băng kéo Trương Túc thoát khỏi trạng thái này, nàng nghe theo đề nghị của hệ thống, nhìn thử giao diện, -76 điểm công đức.
Mình cho rằng bản thân sẽ vui vẻ, nhưng lại nhận ra mình không cười nổi.
Nàng mượn cớ đi ra ngoài tìm nước, đợi khoảng hai khắc mới quay lại.
Nàng vừa mới ngồi xuống, Trịnh Hương Lan đã thần bí đưa cho nàng một ít đồ, Trương Túc nhìn kỹ, phát hiện là mấy cái rễ cây.
Muội tử, tuy rằng rễ cỏ không so được với trái cây ngươi tìm được, nhưng có thể no bụng, ngươi nhanh ăn đi.
Trương Túc chỉ cảm thấy rễ cây trong tay rất nặng: “Sao ngươi không hỏi xem ta tìm được gì?”
Trịnh Hương Lan: “Muội tử tìm được gì?”
Cái này. Trương Túc đưa cái chén vỡ cho Trịnh Hương Lan, trong bát có một lớp nước: “Uống đi.”
Trịnh Hương Lan ngước mắt: “Muội tử, ngươi uống chưa?”
Trương Túc: “Rồi.”
Trương Túc lại nói: “Ngươi cho ta rễ cỏ, ta cho ngươi nước, chúng ta không ai nợ ai.”
Trịnh Hương Lan biết muội tử đang an ủi nàng, nàng được bao nhiêu chỗ tốt từ muội tử, sao lại không nợ chứ.
Hơn nữa nàng còn không biết bản thân có thể sống đến ngày báo ân hay không.
Buổi tối hai người nghỉ ngơi cùng một chỗ, các nàng cách những người khác khoảng bảy, tám thước. Không ngờ vì vậy mà dẫn tới ánh mắt người khác, Nửa đêm Trương Túc bị lạnh, nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên nghe một loạt tiếng sột soạt.
Nàng không dám xem nhẹ bất kì tình trạng lạ nào: “Hệ thống, ta muốn hình ảnh trong vòng năm mươi mét, lấy ta làm trung tâm.”
Hệ thống: “5 điểm công đức.”
Trương Túc: “Được.”
Trong đầu Trương Túc hiện lên một đoạn hình chiếu, nàng chợt nhảy dựng lên: “Lập tức mua một cây chủy thủ.”
Hệ thống: “10 điểm công đức.”
Trương Túc: “Mua.”
Nàng vừa nói xong, nháy mắt trong tay đã xuất hiện một cây chủy thủ, nàng dựa vào hình ảnh trong đầu, dưới góc nhìn tuyệt đối của đấng toàn năng, nhanh chóng tránh cục đá đánh từ phía sau tới, đồng thời một cú bổ nhào, tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể, vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó trở tay đấu cùng với một người khác. Trong bóng đêm, nàng có ưu thế áp đảo.
Trịnh Hương Lan bị mùi máu tươi nồng nặc xông cho tỉnh dậy, nàng vừa định hét lên, chợt nghe được giọng nói quen thuốc: “Đừng kêu, kẻ ác chết hết rồi.”
Cũng trong lúc đó, trong đầu Trương Túc vang tiếng giọng nói máy móc.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công đánh chết hai kẻ ác, thưởng 20 điểm công đức.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam
- Chương 6: Đánh chết kẻ ác